Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 380
Cập nhật lúc: 2024-09-01 13:02:30
Lượt xem: 220
Trong sân Tạ gia cũng vang lên tiếng mưa rơi như trút nước, nước mưa lăn xuống mái hiên, hợp thành một cái rèm. Trên mặt đất trong phòng bếp và sân sau để mấy cái chậy đỡ nước mưa, tiếng thùng thùng như nhạc giao hưởng. Trong thôn luôn như vậy, bên ngoài trời mưa to, bên trong phòng mưa nhỏ. Tạ Tam thường xuyên sửa nóc nhà, nhưng diện tích quá lớn, vẫn có vài chỗ bị dột, so với nhà khác tốt hơn nhiều rồi.
Trình Dao Dao đi từ cầu thang trên gác xép xuống, hét lên: “Có một chỗ bị dột, em lấy chậu rửa mặt đựng rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Bà Tạ thở phào, đưa khăn mặt cho Trình Dao Dao: “Nhanh lau tay đi.”
Trên tay Trình Dao Dao dính đầy tro bụi, nhận khăn lau lau nói: “Trên tầng chơi rất vui, sao không có ai ở ạ?”
Hôm nay là lần đầu tiên Trình Dao Dao lên tầng hai. Hai bên phòng đều có một cái cửa sổ khắc hoa, bình thường đóng chặt lại, sau khi mở ra mới phát hiện có một động thần tiên khác, một cái cầu thang nối thẳng lên tầng hai. Tầng hai đầy bụi và mùi gỗ mộc, để rất nhiều hòm to, còn có một căn phòng nhỏ, ban công hướng ra phía sau núi, có một cái lan can vây quanh.
Bà Tạ cười nói: “Trên tầng trước là một căn phòng nhỏ. Cháu muốn ở đấy?”
“Thu dọn xong sẽ rất đẹp.” Trình Dao Dao thoải mái thừa nhận.
Bà Tạ cười nói: “Cháu ở thử xem, thời tiết này có thể hấp chín cháu!”
Trình Dao Dao vội nói: “Vậy cháu để sang mùa đông rồi ở.”
“Tùy cháu.” Bà Tạ ngồi xuống, cầm giày cỏ bện được một nửa bện tiếp: “Cháu để Chiêu ca nhi thu dọn giúp cháu, bà cũng kệ.”
Trình Dao Dao vui mừng đáp ứng, lại hiếu kỳ nói: “Trên tầng có rất nhiều hòm to đựng cái gì vậy ạ?”
Bà Tạ cười nói: “Uổng công cháu xuống nông thôn lâu như vậy, ngay cả vựa thóc cũng không nhận ra, còn nói là hòm to! Những vựa thóc này có cái gì hay mà nhìn, của hồi môn trước đây của bà và rương hòm làm bằng gỗ nhãn của mẹ Chiêu ca nhi đều được điêu khắc tỉ mỉ tốt nhất. Còn có cả đồ dùng trong nhà làm bằng gỗ tử đàn,…”
Có lẽ do bên ngoài mưa rào xối xả ngăn cách tiếng nói, bà Tạ mở máy hát, nói về chuyện cũ chưa từng nhắc tới: “… Lúc trước mỗi ngày ông nội Chiêu ca nhi và đứa ở dậy sẽ đi thăm ruộng đất một vòng trước, sẽ luôn có tá điền tặng ít đồ ăn, còn có chim nhạn.”
“Khi đó trong nhà nhiều người, có hơn 20, 30 người gồm chủ và đứa ở, mỗi ngày nấu cơm phải nấu 3, 4 thùng. Cháu thấy dãy nhà mái ngói lát gạch xanh ở trong ngõ nhỏ kia không, đều do nhà bà xây cho đứa ở kết hôn ổn định cuộc sống ở đấy.”
“Bố Chiêu ca nhi cưới được cô vợ trẻ giống như bị nhốt trong l*иg, ở trong nhà không đi đâu cả. Bác cả, bác hai của Chiêu ca nhi cũng cưới vợ, trong nhà đầy người, mỗi ngày đều rất náo nhiệt…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-380.html.]
…
Trình Dao Dao và Tạ Phi chăm chú nghe, nhịn không được hỏi: “Sau đó thì sao?”
Chân trời có tiếng sấm nổ tung, bà Tạ sợ run người, tỉnh dậy từ trong giấc mơ đẹp đã qua. Nhìn khoảng sân vắng vẻ phía trước, thở dài: “Không nói nữa, không nói nữa.”
Tạ Phi cũng là lần đầu tiên nghe bà nội kể chuyện cũ của mình, vành mắt đỏ đỏ: “Bà nội…”
Trình Dao Dao cũng nói: “Về sau nhà chúng ta còn náo nhiệt hơn!”
Trong lòng bà Tạ vui mừng, nói: “Được, có cháu ở nhà một ngày, ngôi nhà này lập tức ồn ào không có lúc nào yên tĩnh cả! Ai, sao Chiêu ca nhi còn chưa về?”
Trình Dao Dao nói: “Bà về phòng nghỉ ngơi đi, chúng cháu đợi Tạ Tam về.”
“Được.” Bà Tạ đ.ấ.m xương cốt đau nhức, đứng dậy đi về phòng.
Trình Dao Dao cũng bảo Tạ Phi đang ngáp về phòng, một mình đốt đèn, chống cằm ngồi trong sân chờ Tạ Tam. Trình Dao Dao trong ngôi nhà trống rỗng không có một ai, trong đầu không tự chủ nghĩ lại lời bà Tạ: Lúc trước trong sân náo nhiệt đầy tiếng cười, bây giờ không biết những người kia đã đi đâu rồi.
Chân trời có tia sét xẹt qua chiếu sáng cả sân, trên đỉnh đầu vang lên tiếng sấm to đùng.
Trình Dao Dao sợ run cả người, ôm cánh tay, bỗng nhiên sợ hãi, đang do dự nên gọi Tạ Phi dậy chờ với mình không. Đúng lúc này, cửa cổng vang lên.
“!!!” Trình Dao Dao nhảy dựng lên, đôi mắt hoa đào trợn to, trừng mắt nhìn cửa cổng.
Cửa cổng vang lên vài tiếng, giống như có người đang đẩy cửa, chốt cửa cũng đang mở. Trình Dao Dao lùi lại một bước, xù lông nhìn cửa cổng, chuẩn bị tinh thần chạy trốn. Giữa lúc tiếng sấm vang lên, tiếng nói quen thuộc truyền đến: “Mở cửa!”
“Tạ Tam!” Lòng Trình Dao Dao buông xuống, chạy như bay xuyên qua cơn mưa, rút chốt cửa, mở cửa ra.
Thanh niên cao lớn dầm mưa ướt sũng, khuôn mặt sắc bén, lạnh lẽo. Hắn cúi đầu nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mắt, còn chưa kịp mở miệng, mềm mại đã nhào vào trong ngực.
Tác giả có lời muốn nói:
Đã viết xong một chương nữa, về sau Lâm Nhiên Nhiên sẽ không có phần diễn như nữ chính nữa. Dao Dao luôn tự tin với tình cảm của mình, sẽ không xoắn xuýt nhiều về chuyện của nữ chính trong sách.