Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 358
Cập nhật lúc: 2024-09-01 09:04:55
Lượt xem: 64
Thái độ giữ kín chuyện của Tạ Tam làm Trình Dao Dao khẩn trương hơn. Trình Dao Dao nắm c.h.ặ.t t.a.y Trình Dao Dao, gần như dán sát trên người hắn, đi theo hắn bước nhanh về phía trước. Tiếng bước chân của hai người ở trong bóng tối vang lên xào xạc, thỉnh thoảng giẫm phải cành cây phát ra âm thanh đứt gẫy kí©h thí©ɧ thần kinh yếu ớt của Trình Dao Dao.
Đang suy nghĩ miên man, phía trước lại truyền tới thanh âm mơ hồ, tiếng khóc nghẹn ngào, gió đêm thổi qua da thịt, lưng Trình Dao Dao lập tức nổi da gà, khóc nói: “… Anh, anh nghe thấy sao?”
“Đừng sợ.” Tạ Tam đẩy Trình Dao Dao ra lưng bảo hộ, giọng nói rốt cuộc tức giận: “Giả thần giả quỷ!”
Hai người đi về phía trước hai bước, Tạ Tam nhặt một viên đá ném về nơi phát ra tiếng khóc, gầm nhẹ: “Ai ở đấy!”
“A!” Tiếng khóc dừng lại, tiếng hét chói tai vang lên. Là thanh âm của con gái, nghe tuổi còn rất nhỏ.
Mây mù tan ra, ánh trăng chiếu sáng đường nhỏ. Trình Dao Dao nhô đầu ra sau lưng Tạ Tam, thấy một cô gái nhỏ 14,15 tuổi đang hoảng sợ nhìn Tạ Tam, nước mắt trên mặt còn chưa lau khô.
Cô gái này mặc một bộ quần áo cũ rộng thùng thình, bộ dáng gầy yếu, vừa nhìn lập tức biết là người thật.
Tạ Tam nói: “Là cô?”
Cô gái hốt hoảng lùi về sau mấy bước, ôm chặt một cái rổ trong ngực, trừng mắt nhìn Tạ Tam không nói gì.
Trình Dao Dao đứng dậy, nói với cô gái kia : « Đừng sợ, chúng tôi không phải người xấu. Anh quen cô ấy sao ? »
Câu hỏi sau là hỏi Tạ Tam. Tạ Tam nói : « Lúc trước cô ấy từng ngồi máy kéo. »
Cô gái thấy Trình Dao Dao, trên mặt kinh ngạc, dù đang khóc thút thít vẫn nói : « Em biết chị, chị là Trình Dao Dao. »
Trình Dao Dao nhẹ nhàng thở ra, phàn nàn nói : « Sao em lại ở đây khóc vậy ? Dọa c.h.ế.t chị rồi. »
Cô gái nghe xong lúng túng : « Em… Em muốn mang ít khoai lang khô cho ông bác, nhưng trời tối quá, em không dám đi… »
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-358.html.]
Trình Dao Dao nói : «Muộn như vậy mà chỉ có mình em đi ? Ông bác em ở đâu ? »
Cô gái nhỏ giọng nói : « Ở thôn bên cạnh. »
Trình Dao Dao quay đầu nhìn Tạ Tam, Tạ Tam giải thích : « Phải đi qua rừng cây trước mặt, rất xa. »
Trình Dao Dao nói : «Bên kia rất tối ! »
Tạ Tam nhéo nhéo bàn tay cô, Trình Dao Dao vội ngừng nói, chỉ thấy cô gái nhỏ sợ run cả người, rốt cuộc lại khóc tiếp.
Trình Dao Dao không nghĩ tới một câu của cô dọa người ta khóc, vội vàng nhìn Tạ Tam, Tạ Tam nói : «Một mình cô không thể đi đường vào ban đêm, ngày mai lại đi. »
Cô gái cúi đầu, đứng tại chỗ không động đậy.
Trình Dao Dao khó hiểu nói : «Phía trước rất tối, mà còn… » Trình Dao Dao nuốt câu « có ma » xuống, nói : « Một mình em là con gái sao có thể đi đường vào ban đêm ? Người nhà em có chuyện gì vậy. »
Câu nói này dường như chọc phải nỗi đau của cô gái, cô khóc thút thít nói : « Bà nội em muốn em đi, em không đi bà sẽ đánh em, còn không cho em trai, em gái em ăn cơm… »
Trình Dao Dao tức giận nói : « Đây là bà nội gì chứ ! Nghe chị, mạng nhỏ quan trọng hơn, bị đánh tính là gì, em đi theo chúng ta về đi. »
Cô gái nhỏ khó xử, rõ ràng rất sợ bà nội mình. Cô nhìn con đường phía trước nhiều lần, do dự không dám đi.
Trình Dao Dao không kiên nhẫn kéo Tạ Tam, dọa cô : « Em không đi thì bọn chị đi đây ! »