Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 342: Tấm thảm nhung
Cập nhật lúc: 2024-09-01 23:39:35
Lượt xem: 86
Trình Dao Dao nghe xong gật đầu, còn không nhịn được nấc một cái, Tạ Tam trêu cô: “Lau nước mắt, nước mũi đi.”
“Anh mới chảy nước mũi ý!” Trình Dao Dao cố ý cọ nước mắt lên mặt Tạ Tam, bên trên lông mi của cô chứa giọt nước óng ánh, đôi mắt hoa đào hơi đỏ, sợi tóc rối loạn, cảm xúc thuộc về Thẩm Ký Thư dần biến mất.
Tạ Tam mỉm cười, bế cô ngồi lên giường, sau đó đổ nước nóng vào chậu, vắt khăn lông ướt cho cô.
Tấm thảm bọc kín cả người Trình Dao Dao, lúc này cô mới phát hiện đây là thảm nhung dê màu nâu nhạt, mịn màng mềm mại, vừa nhìn liền biết tấm thảm này có giá trị không nhỏ: “Đây là hàng Liên Cô, anh lấy được ở chỗ nào vậy?”
Tạ Tam xắn tay áo đến khuỷu tay, cầm khăn ấm lau mặt cho Trình Dao Dao, lau cẩn thận nhẹ nhàng: “Tìm được ở trên chợ đen. Tấm thảm này nhẹ mềm, ấm hơn thảm lông cừu.”
Trình Dao Dao đắp tấm thảm lên người, ngẩng mặt lên để Tạ Tam lau. Khăn ấm lau qua da thịt thoải mái dễ chịu: “Tấm thảm này không rẻ đúng không? Tấm thảm lông cừu của em mua 300 đồng.”
“Anh còn mang thứ này cho em.” Tạ Tam mở bao đồ bên giường lấy ra hai hộp đồ.
Mắt Trình Dao Dao sáng lên, đưa tay ra: “Là pho mát!”
Tạ Tam giơ tay cao lên, Trình Dao Dao không với tới, dứt khoát ngồi thẳng dậy nhảy lên người hắn, hai tay nắm lấy cánh tay hắn kéo xuống: “Cho em!”
Tạ Tam thuận thế lùi ra sau đầu giường, để tùy Trình Dao Dao lấy pho mát trong tay hắn. Pho mát dùng giấy in hoa văn màu xanh bọc lại, một miếng to cứng rắn, cách lớp bọc giấy cũng có thể ngửi thấy mùi thơm: “Sao anh tìm được vậy? Pho mát cũng không phổ biến lắm.”
Một tay Tạ Tam để ra sau gối đầu lên, nhìn gương mặt vui vẻ của Trình Dao Dao, khóe môi nở nụ cười: “Có người bán hàng Liên Xô, không ai biết loại pho mát này, anh nghĩ em sẽ thích.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-342-tam-tham-nhung.html.]
“Đương nhiên thích ạ.” Pho mát cao cấp lưu lại mùi thơm trên đầu ngón tay, Trình Dao Dao ngả vào trước người Tạ Tam để hắn ngửi: “Pho mát ăn ngon lắm, mùi thơm chính thống, anh ngửi xem.”
Cổ tay Trình Dao Dao nhỏ nhắn, tỏa ra mùi hương hoa hồng nhàn nhạt. Tạ Tam nắm cổ tay cô khẽ ngửi, ý tứ sâu xa: “Rất thơm.”
Ở đời trước, mấy người đàn ông muốn cô vui nên đưa rất nhiều quà tặng có giá trị cho cô: Hoa tươi, túi xách hàng hiệu, trang sức, Trình Dao Dao không thèm nhấc mí mắt, ngược lại Tạ Tam đưa cho cô một miếng pho mát lại in sâu vào trong lòng cô.
Trình Dao Dao vui vẻ tính xem nên làm món gì với pho mát, Tạ Tam cầm tấm thảm lên bọc Trình Dao Dao lại: “Mấy ngày qua mệt muố c.h.ế.t rồi, ngủ sớm đi, ngày mai nói tiếp.”
Trình Dao Dao nói: “Em còn chưa tắm.”
Tạ Tam bật cười: “Nước đun sôi rồi.”
Hai tay Trình Dao Dao ôm cổ Tạ Tam, ngáp một cái nhỏ nhỏ: “Ôm.”
…
Tắm nước nóng xong, Trình Dao Dao mới cảm thấy cơ thể ấm áp hơn. Tạ Tam trải thảm nhung lên giường, Trình Dao Dao lăn vào trong ổ chăn, thực sự ấm áp hơn bình thường nhiều.
Tạ Tam ngồi cạnh giường, sợi tóc đen nhánh còn chảy nước, trên người còn bay ra mùi xà phòng thơm của Trình Dao Dao và mùi hormone đặc thù của hắn. Tạ Tam đắp chăn cẩn thận, vỗ nhẹ cô như dỗ trẻ con: “Ngủ đi.”
Trình Dao Dao buồn ngủ rồi, đôi mắt hoa đào nhập nhèm chớp chớp, bỗng nhiên nhìn chằm chằm Tạ Tam. Tạ Tam hiểu rõ: “Chuyện đóng phim không cần lo lắng, ngoan ngoãn ngủ đi.”