Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 315
Cập nhật lúc: 2024-08-31 19:38:44
Lượt xem: 199
Bà Tạ nói xong đi rán trứng, vốn dĩ cho rằng Tạ Tam sẽ nghe lời, không nghĩ tới bên ngoài lại vang lên thanh âm đổ nước. Bà Tạ ngó đầu ra nhìn, Tạ Tam vẫn đang xách nước. Kỳ lạ.
Bà Tạ nhớ lại bộ dáng Trình Dao Dao mệt mỏi về đến nhà, lại nhìn bộ dáng cháu trai bướng bỉnh như con lừa, hiểu rõ, hai đứa này cãi nhau rồi!
Bà Tạ lắc đầu, nói với Tạ Phi: “Tiểu Phi, cháu cầm đi. Dao Dao vừa về liền không bình thường, không biết có phải bị cảm nắng rồi không…”
Thùng gỗ loảng xoảng rơi vào trong chum nước.
Tạ Phi đang ngồi xổm nhóm lửa trước bếp lò, nghe nói như thế lập tức muốn đi ra, bà Tạ nói: “Không có chuyện của cháu, nhóm lửa.”
Tạ Phi kỳ quái nói: “Nhưng…”
Bà Tạ vừa khoát khoát tay với cô vừa chỉ chỉ bên ngoài, cười sâu xa. Tạ Phi nháy mắt, cái hiểu cái không.
Tạ Tam nhấc cái giỏ trong giếng lên, lấy ra một cái bát có nắp rồi thả giỏ lại.
Bên trong bát có nắp là bánh đúc đậu màu xanh, đậu phụ đông lại giống như thạch, óng ánh sáng long lanh. Dùng d.a.o cắt thành miếng nhỏ, đổ mật ong lên trên, để lại gần có thể ngửi được mùi hương thơm mát.
Tạ Tam cầm một bát bánh đúc đậu xanh biếc óng ánh, nhẹ nhàng gõ cửa phòng Trình Dao Dao. Hắn chờ một lát, không có âm thanh.
Tạ Tam nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Trong phòng Trình Dao Dao rất mát, trên bàn bày hoa nhài và lá bạc hà, mùi thơm bay ra xung quanh. Nắng chiều chiều xuống ô cửa sổ, tia sáng mờ nhạt không rõ. Trên giương mắc một cái màn nhỏ mới tinh, màn rũ xuống, chỉ thấy mơ hồ một thân ảnh đang nằm lỳ trên giường.
Tạ Tam để bát xuống, thìa và bát va chạm phát ra thanh âm nhẹ, người trên giường vẫn không có động tĩnh.
Tạ Tam nhẹ nhàng vén màn lên, chỉ thấy mặt Trình Dao Dao nằm sấp, bộ dáng phụng phịu. Chăn nhỏ lộn xộn thành một đống, tướng ngủ lệch một bên, một cái chân trắng như tuyết thò ra ngoài màn.
Tạ Tam ở trên cao nhìn xuống: “Ngủ rồi à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-315.html.]
Trình Dao Dao không nhúc nhích.
Tạ Tam để chân cô vào trong màn. Vừa buông tay lại thò ra ngoài, còn hung hắng đạp hắn một phát.
Mặt Tạ Tam không biểu tình, ngón tay gãi gãi lòng bàn chân trắng mịn.
“Anh!” Trình Dao Dao vội rụt chân lại, ngẩng đầu lên, căm tức nhìn Tạ Tam.
Tạ Tam chỉ bát bánh đúc đậu: “Bà nội bảo anh mang tới.”
Gương mặt Trình Dao Dao mới tỉnh ngủ ửng đỏ, giống như hoa hải đường mới nở, làm nũng quay đầu đi: “Em không muốn ăn!”
Tạ Tam dừng một chút, không lên tiếng.
Trình Dao Dao hầm hừ ôm cánh tay, chờ một lúc lâu cũng không nghe thấy Tạ Tam dỗ cô, vụиɠ ŧяộʍ quay đầu nhìn, trong phòng trống rỗng, làm gì thấy bóng dáng Tạ Tam? Nếu không phải vẫn còn bát bánh đúc đậu, Trình Dao Dao còn tưởng vừa rồi là ảo giác của mình.
Nếu không phải là ảo giác, vậy tại sao Tạ Tam có thể lạnh lùng với mình như vậy?
Ánh sáng trong phòng dần dần tối đi, Trình Dao Dao ôm gối tre nhỏ, vụиɠ ŧяộʍ lau nước mắt, cô muốn về nhà.
Trình Dao Dao bắt đầu chiến tranh lạnh với Tạ Tam — đơn phương. Mặc cho Trình Dao Dao mỗi ngày dùng ánh mắt cừu hận trừng Tạ Tam, không ăn cháo Tạ Tam thổi cho mình, Tạ Tam xách nước tắm cho cô, cô cũng kiên quyết không nói lời cảm ơn với hắn! Nhưng ngoại trừ Trình Dao Dao, hình như không có ai chú ý tới điều này.
Bởi vì — Tạ Tam quá bận.
Sau khi hái dưa trong ruộng xong, lập tức đặt lên xe máy kéo vận chuyển vào huyện, một ngày phải vận chuyển hai chuyến. Mấy ngày tiếp theo, các thôn dân hái dưa đều mệt quá sức, Tạ Tam phụ trách lái xe càng không được nghỉ ngơi một chút nào, dù hắn thể lực tốt, gương mặt cũng gầy một vòng, càng giống con d.a.o cứng ngắc.
Mấy ngày này, Trình Dao Dao gần như không thể gặp mặt Tạ Tam. Trời còn chưa sáng Tạ Tam đã lái xe vào huyện, về nhà chỉ ăn mấy ngụm cơm rồi lại vội đi, buổi tối sau khi giúp Trình Dao Dao xách nước tắm cũng có thể tựa vào cạnh cửa ngủ.