Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 314
Cập nhật lúc: 2024-08-31 19:38:18
Lượt xem: 96
Trình Dao Dao cầm giỏ không về nhà, bà Tạ và Tạ Phi đang phơi cà trong sân. Rau quả trong vườn lớn quá nhanh, quả cà vừa lớn vừa mọng, thừa dịp cà còn chưa già hái xuống, rửa sạch hong khô sau đó cắt thành miếng, phơi khô sau này xào với mỡ heo và đường, hương vị kia có thể bay ra đầu ngõ.
Bà Tạ cẩn thận cắt cà, ra tay vừa nhanh vừa lưu loát, Tạ Phi phơi cà lên cái sàng. Trong sân bay ra mùi thơm của cà.
Trình Dao Dao bước vào sân, uể oải chào bà nội.
Bà Tạ cười nói: “Dao Dao về rồi à, Chiêu ca nhi ăn ngon không?”
“Khẩu vị của anh ấy rất tốt.” Trình Dao Dao quẳng giỏ xuống.
Bà Tạ nói: “Nóng hỏng rồi à? Để Tiểu Phi lấy bánh đúc đậu ở trong giếng cho cháu ăn, cho thêm mật ong, giải nóng.”
Tạ Phi bỏ cà xuống muốn đi lấy. Trình Dao Dao lắc đầu: “Không muốn ăn.”
“Sao vậy? Không phải cháu sáng sớm dậy la hét muốn ăn sao?” Bà Tạ vôi vàng lau tay, sờ trán Trình Dao Dao: “Có phải bị cảm nắng rồi không?”
Mũi Trình Dao Dao chua xót, lắc đầu: “Không có, cháu chỉ muốn ngủ một lát.”
“Được, vậy đi ngủ đi.” Bà Tạ thấy nhiệt độ cơ thể cô bình thường, thở phào nhẹ nhõm nói: “Cơm tối để bà làm, cháu ngủ thêm một lúc đi.”
Trình Dao Dao đi về phòng.
Qua một lúc lâu Tạ Tam mới về đến nhà. Cả người đầy mồ hôi giống như vớt ra từ trong nước, trên quần áo dính đầy sương muối, về nhà lập tức múc nước giếng uống một mạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-314.html.]
“Uống chậm một chút, chậm một chút! Ở đây có nước trà Dao Dao pha, uống cái này!” Bà Tạ vội vàng nhét vò nước trà vào trong tay hắn, Tạ Tam nhận ngửa đầu uống cạn, nước trôi xuống dọc theo cổ họng.
Bà Tạ đau lòng nhìn cháu trai: “Mệt muốn c.h.ế.t rồi ? Trời nóng như này, làm việc quá mệt nhọc.”
Nước trà trong veo, Tạ Tam cảm thấy tai mắt thanh tỉnh, cảm giác rã rời và chậm chạp trong người cũng tiêu tan. Tạ Phi vắt khăn ướt đưa đến, Tạ Tam nhận lấy lau mặt, lập tức dễ chịu hơn nhiều, ánh đi nhìn quanh sân.
Bà Tạ nói: “Dao Dao đang ngủ trong phòng.”
Tạ Tam không lên tiếng, xách nước đi tắm. Nước giếng mát lạnh rửa sạch mồ hôi rã rời, Tạ Tam lắc lắc tóc ngắn ướt sũng, cầm khăn lau cơ bắp nhấp nhô, mặc áo ba lỗ vào.
Bà Tạ bê một bát nước mật ong và điểm tâm tới: “Ăn lót dạ trước, cơm tối sắp xong rồi!”
Trong mâm có bánh gạo nếp ngọt và hai miếng bánh, Tạ Tam hỏi: “Điểm tâm ở đâu vậy?”
Tạ Phi cười nói: “Chị Dao Dao mang bánh phục linh về, ăn rất ngon.”
Tạ Tam không lên tiếng, cũng không động vào bánh điểm tâm này.
Ánh sáng trên bầu trời bao phủ sân nhỏ, Tạ Tam thấy chum nước chỉ còn một nửa, cầm thùng đi múc nước, bà Tạ đang nấu cơm trong phòng bếp, vừa nhìn thấy vội nói: “Bỏ xuống! Cháu mệt mỏi cả ngày, nghỉ ngơi một chút đi.”
Tạ Tam mắt điếc tai ngơ, cơ bắp trên cánh tay nhô lên, múc đầy thùng nước bê lên chum nước bên cạnh giếng đổ vào.
“Cứng đầu!” Bà Tạ nhỏ giọng mắng, lại nói: “Chiêu ca nhi, trong giếng có bánh đúc đậu, cháu cầm một bát cho Dao Dao ăn đi.”