Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 310: Bánh đúc đậu
Cập nhật lúc: 2024-08-31 19:36:38
Lượt xem: 104
Thẩm Yến đầu óc nóng lên: “Vậy rời khỏi thôn này!”
Đáy mắt Trình Dao Dao lóe lên mấy phần kinh ngạc, nói: “Rời khỏi thôn này?”
Lời này không nên nói. Thẩm Yến hơi hối hận mình nhanh mồm nhanh miệng, ngậm miệng lại.
Ánh mắt Trình Dao Dao xoay chuyển, lộ ra ba phần kinh ngạc và ba phần mong đợi, còn có bốn phần không dám tin: “Chúng ta là thanh niên trí thức, sao có thể rời khỏi thôn?”
Đôi mắt lúc trước luôn sốt ruột đuổi theo hắn, bây giờ cuối cùng cũng nhìn lại hắn. Lòng Thẩm Yến nóng bỏng, nhịn không được nói: “Dao Dao, nếu như có thể rời khỏi thôn, em… em có đi theo anh không?”
Trình Dao Dao thử dè xét nói: “Anh có tin tức gì?”
Thẩm Yến bất chấp tất cả, nắm lấy tay Trình Dao Dao để trên tay: “Dao Dao, chuyện này không thể nói ra với người khác. Trong nhà viết thư cho anh, bọn họ đang giúp anh khai thông quan hệ. Trong thư mẹ anh còn đặc biệt nhắc đến em…”
Lúc Thẩm yến nói chuyện, mắt nhìn chăm chú biểu tình biến hóa của Trình Dao Dao, thổ lộ: “Mẹ anh luôn thích em. Em có nhớ năm em 16 tuổi, mẹ anh mang anh đến dự sinh nhật em…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-310-banh-duc-dau.html.]
“Đương nhiên tôi nhớ kỹ.” Trình Dao Dao sắp xếp tin tức một nhà Thẩm Yến trong trí nhớ của nguyên chủ.
Mẹ Thẩm Yến là một người phụ nữ rất thân thiện, rất thích nguyên chủ. Lúc sinh nhật 16 tuổi của nguyên chủ, mẹ Thấm Yến và bố nguyên chủ còn nửa đùa nửa thật muốn cho bọn họ đính hôn.
Cũng chính vào ngày hôm đó, Thẩm yến “trùng hợp” thấy Trình Nặc Nặc đang trốn ở hành lang khóc.
Có trời mới biết Thẩm Yến và hai chị em chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, lúc trước hắn chưa từng chú ý tới Trình Nặc Nặc gầy ốm như giá đỗ. Có thể do ánh đèn trên hành lang hôm đó quá tốt, chiếu ra Trình Nặc Nặc trắng như tuyết, đôi mắt trong sáng đáng yêu.
Một người là chị gái được ngàn vạn nuông chiều, một người là em gái ngồi trơ trọi ở hành lang khóc. Thiếu niên Thẩm Yến lập tức nổi lên lòng thương hoa tiếc ngọc, tự động coi Trình Nặc Nặc là đứa nhỏ đáng thương bị chị gái bắt nạt, mà hắn thì ở trong ánh mắt sùng bái của Trình Nặc Nặc, trở thành bạch mã hoàng tử cứu cô trong lúc nước sôi lửa bỏng.
Mỗi lần nguyên chủ ra ngoài tìm Thẩm Yến chơi, mẹ kế đều lấy lý do không yên tâm an toàn của cô, để Trình Nặc Nặc đi theo cô. Mỗi lần nhóm người chơi đùa với nhau, lực chú ý của Thẩm Yến đều sẽ vô tình hoặc cố ý rơi trên người Trình Nặc Nặc, lúc trông thấy nguyên chủ “bắt nạt” Trình Nặc Nặc cũng sẽ không nhịn được giải vây cho Trình Nặc Nặc.
Nguyên chủ vẫn là một người có lòng lớn, lại bị mọi người làm hư, sao có thể nghĩ đến em kế vừa có khuôn mặt bình thường vừa ủ rũ hổ thẹn sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh của mình, vẫn cho rằng Thẩm Yến đang dỗ mình.
Từ nhỏ Thẩm Yến cũng được mọi người tâng bốc đã quen, nguyên chủ mặc dù đẹp nhưng tính tình quá lớn, càng làm nổi bật Trình Nặc Nặc ngoan ngoãn động lòng người. Hơn nữa vợ lớn không bằng vợ bé, vợ bé không bằng trộm, Thẩm Yến và Trình Nặc Nặc thường vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt đưa tình trước mặt nguyên chủ, nắm c.h.ặ.t t.a.y ở chỗ không người, ngoắc tay ngoắc chân dưới gầm bàn, thú vị hơn nguyên chủ ngay cả nắm tay cũng không được nhiều.