Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 309

Cập nhật lúc: 2024-08-31 19:35:40
Lượt xem: 139

Bao yếu ớt đi làm được ngày nào? Mấy hôm nay đều do một mình Tạ Tam làm hai phần việc, Trình Dao Dao không thấy xuất hiện — dù sao người ghi chép là Hàn Nhân, giám sát là Lâm Gia Tuấn.

Lâm Gia Tuấn tự nhiên không nói hai lời, còn oán hận bản thân bị phân công làm công việc giám sát, không thể giúp Trình Dao Dao làm việc. Hàn Nhân chỉ cần Tạ Tam làm đủ công việc của Trình Dao Dao, bản thân kiếm thêm được một phần công phân, cũng không phản đối. Ba người có cùng đích đến, mỗi ngày Trình Dao Dao đều được điểm chuyên cần trên sổ ghi chép, chỉ có mình cô không biết thôi.

Một giọng nói phá vỡ sự im lặng giữa hai người: “Dao Dao.”

Thẩm Yến đi tới, hắn phơi nắng đen hơn chút, trên gương mặt còn có một vết sẹo nhàn nhạt, ống quần xắn lên, ngược lại tinh thần tốt hơn trước mấy phần. Hắn nhìn Tạ Tam, ánh mắt hai người va chạm trên không trung, bầu không khí lập tức căng thẳng.

Trình Dao Dao cất bút, lạnh lùng hỏi: “Làm gì?”

Thái độ tránh xa người nghìn dặm của Trình Dao Dao không dọa lùi được Thẩm Yến, hắn đặt một bọc giấy lên bàn: “Đây là bánh phục linh, cho em nếm thử.”

“Tôi không cần.” Trình Dao Dao không cần suy nghĩ nói.

“Là đồ trong nhà anh gửi tới. Mẹ anh nói rõ đưa cho em.” Thẩm Yến đè thấp xuống, nở nụ cười cưng chiều: “Đây là tấm lòng của mẹ anh, em không thể từ chối chứ?”

Mẹ Thẩm Yến? Trình Dao Dao sờ cằm, lục soát tin tức về mẹ Thẩm Yến trong trí nhớ của nguyên chủ.

Lúc cô vừa suy nghĩ vừa ngoẹo đầu, vẻ mặt vô cùng đáng yêu. Ánh nắng xuyên qua lá cây chiếu lên khuôn mặt cô, làn da nhìn càng trong suốt, đôi mắt màu hổ phách nhạt nhạt. Mọi người đổ mồ hôi như mưa, ngày mùa hè phơi nắng mặt đầy dầu, Trình Dao Dao vẫn trắng như tuyết, như hoa mai kí©h thí©ɧ người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-309.html.]

Thẩm Yến thấy nóng mắt, cách bàn cúi người tới gần cô, nói: “Em còn nhớ rõ lúc còn bé, em thường tới nhà anh chơi, thích ăn bánh phục linh này nhất… Ai!”

Sườn phải bỗng nhiên bị va chạm, Thẩm Yến kêu thảm bỗng câm lại trong cổ họng, gương mặt tuấn tú nhất thời vặn vẹo. Thân hình cường tráng màu lúa mì đẩy hắn qua một bên, mái tóc đen nhánh như gốc rạ của Tạ Tam đầy mồ hôi chảy xuống, lớn tiếng nói: “Cân xong rồi, tổng cộng 110 quả!”

Trình Dao Dao tránh về sau, che mũi nói: “Biết rồi.”

“Đồ dã man…” Thẩm Yến che xương sườn bên dưới, đau nhe răng trợn mắt: “Anh cố ý!”

Tạ Tam mắt điếc tai ngơ, đánh dấu tích trên sổ của Trình Dao Dao, đôi mắt sắc bén nhìn Trình Dao Dao, áo choàng ngắn ướt đẫm để trên vai, quay người đi, hiếm thấy vô lại.

Thẩm Yến thở ra một hơi, nói với Trình Dao Dao: “Dao Dao, em thấy chứ? Loại người dã man này không khách khí với em ở ngay trước mặt anh, em tranh thủ thời gian dọn ra ngoài, không thể ở nhà hắn nữa!”

Nét chữ cứng cáp, in đậm trên trang giấy mỏng manh. Trình Dao Dao gấp sổ lại, lúc nhíu mày nhìn Thẩm Yến biến thành hoang mang: “Không thì sao? Tôi không ở nhà anh ấy thì ở đâu?”

Đôi mắt hoa đào chứa nước, nốt ruồi dưới đáy mắt trời sinh đa tình. Thẩm Yến nhịn không được nói: “Nhà bí thư chi bộ thôn, nhà đại đội trưởng, luôn có nhà tốt hơn nhà hắn!”

Trình Dao Dao lắc đầu: “Trong thôn không ai có phòng ở tốt hơn nhà anh ấy.”

 

Loading...