Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 305
Cập nhật lúc: 2024-08-31 19:32:47
Lượt xem: 225
(Nhà hàng Moses được mở năm 1954 ở Trung Quốc, nhà hàng mời rất nhiều đầu bếp nổi tiếng từ Liên Xô về đây làm việc. Nhà hàng này rất sang trọng và nổi tiếng.)
Trình Dao Dao mặc cái váy này, khuôn mặt giống như hoa hồng mới nở động lòng người. Thẩm Yến đi cùng bố đến dự sinh nhật Trình Dao Dao, ánh mắt chìn chằm chằm Trình Dao Dao không rời.
Trình Nặc Nặc vuốt cái váy, nhớ tới Thẩm Yến đã lạnh nhạt với cô thật lâu, trong lòng bỗng nhiên có chủ ý.
Đêm nay không có trăng sáng, chỉ có bầu trời đầy sao, giống như những viên kim cương đính trên lông thiên nga đen, sáng lấp lánh. Ở giữa bụi cỏ và bóng cây có rất nhiều đom đóm bay lượn. Ngôi sao trên bầu trời phản chiếu trong nước sông, Trình Dao Dao ném lưỡi câu, phá vỡ ngôi sao.
Tạ Phi nói là đến gác đêm, không đến 10 giờ đã ngủ mất. Chỉ còn lại Tạ Tam phụng bồi Trình Dao Dao câu tôm hùm.
Một mặt nước sông bằng phẳng, là căn cứ của tôm cá. Trình Dao Dao cầm theo một sợi dây thừng, đầu dây thừng buộc chặt một cái dây kẽm làm lưỡi câu, treo ruột thỏ rừng làm mồi. Động tác của cô thô bạo, làm b.ắ.n lên một trận bọt nước.
Tạ Tam đứng bên cạnh nói: “Em Dao Dao, em dọa tôm hùm chạy rồi.”
“Em không có.” Trình Dao Dao phủ nhận. Mắt cô nhìn cái giỏ của mình, lại nhìn cái giỏ của Tạ Tam, có phần nản lòng: “Nhất định là vị trí này không tốt, em muốn tới bên kia!”
Tạ Tam cất giỏ cá, đi tới nắm c.h.ặ.t t.a.y của cô, nhẹ nhàng thả xuống dưới: “Như này, chậm một chút, không được động.”
Lưỡi câu thẳng tắp chìm trong nước, l*иg n.g.ự.c Tạ Tam ở phía sau cách cô một chút, dương khí cuồn cuộn không ngừng, làm Trình Dao Dao không nhịn được hít sâu. Cô đang phân tâm, Tạ Tam trầm giọng nói: “Mắc câu rồi!”
Trình Dao Dao chỉ cảm thấy lưỡi câu chìm xuống, cuống quít nhấc lên khỏi mặt nước, một con tôm màu nâu đỏ cũng bay ra theo!
Trình Dao Dao nhảy dựng lên: “Mắc câu rồi! Thật sự mắc câu rồi!”
Cô quay đầu hưng phấn cười với Tạ Tam, trong mắt phản chiếu ngàn vạn ngôi sao. Tạ Tam nhìn sâu vào mắt cô, nhất thời không nỡ buông tay. Trình Dao Dao thúc giục hắn: “Mau nhặt tôm hùm lên!”
Tạ Tam ngừng lại một chút, nói: “Thi câu tôm hùm không?”
Trình Dao Dao ngã một lần thông minh hơn một chút, cảnh giác nhìn hắn: “…Đánh cược cái gì?”
Tạ Tam cười không nói. Trình Dao Dao nghĩ đến chuyện đêm trước, hầm hừ đẩy hắn ra, biểu thị từ chối nội dung độc hại.
Thôn Điềm Thủy không ăn tôm hùm nhỏ, cho nên tôm rất dễ mắc câu. Trình Dao Dao ngồi mười mấy phút, tôm hùm mắc câu liên tục. Cô sợ cái càng của tôm hùm nhỏ, vừa câu lên liền ồn ào bảo Tạ Tam nhặt tôm hùm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-305.html.]
Về sau, Tạ Tam dứt khoát ngồi sau lưng cô, Trình Dao Dao lười biếng tựa vào n.g.ự.c Tạ Tam, thay mồi và và nhặt tôm đều là chuyện của Tạ Tam, cô chỉ phụ trách ném móc, thuận tay nhỏ mấy giọt linh tuyền.
Tạ Tam hơi nghi hoặc, tôm hùm đêm nay nhiều đến mức dị thường, bên cạnh lưỡi câu của Trình Dao Dao sủi bọt, tôm hùm chật ních, tranh nhau chen lấn muốn cắn câu. Càng về sau, Tạ Tam dứt khoát cầm cái giỏ xuống nước vớt, vớt một phát được nửa giỏ.
Tôm hùm thật sự quá nhiều, hai người ngồi ngay tại chỗ lột vỏ tôm hùm. Đầu tôm hùm tách ra, nhẹ nhàng vặn cái đuôi tôm hùm, rút ra tuyến tôm, chỉ giữ lại thân tôm, gọi là tôm hùm cầu.
Tạ Tam đốt một đống lửa nhỏ. Trình Dao Dao mang theo nước sốt chua cay trong nhà đến, đổ vào trong hộp cơm bằng nhôm, cho tôm hùm cầu vào. Một lát sau, nước sốt sôi ùng ục nóng hổi, mùi thơm bay ra xa.
Trình Dao Dao gọi Tạ Phi đang ngủ trong lều dưa dậy, cô ngửi mùi thơm lập tức tỉnh táo: “Thơm quá!”
Ba người ngồi vây quanh đống lửa nuốt nước miếng.
Tôm hùm cầu ở trong nước sốt cuộn lại rất nhanh, chất thịt săn chắc, mυ"ŧ nhẹ chút vỏ tôm liền tách ra. Dùng nhánh cây làm đũa gắp một con tôm thổi nhẹ, mυ"ŧ nước sốt chua cay thơm ngon, sau đó ăn hết thịt tôm, thét lên cảm thán tối nay thật tuyệt.
Trình Dao Dao gật gù đắc ý: “Bây giờ có thêm một bình rượu mát lạnh nữa thì tốt.”
Tạ Phi ăn đã nghiền, vừa thở dài vừa bội phục nói: “Chị Dao Dao, chị uống rượu rồi sao?!”
“Đương nhiên.” Trình Dao Dao nâng cằm nhỏ: “Rượu gì chị cũng uống qua rồi! Rượu nho mấy ngày nữa có thể uống rồi, đến lúc đó em cũng nếm thử… Ngô!”
Miệng bị nhét một con tôm hùm, Trình Dao Dao giận dữ nhìn Tạ Tam. Tạ Tam bình tĩnh tiếp tục lột vỏ tôm: “Trẻ con không thể uống rượu.”
“Em không phải là trẻ con! » Trình Dao Dao tức giận ăn thịt tôm.
Tạ Tam lột thêm một con tôm nữa : « Trẻ con có ăn tôm không ? »
Trình Dao Dao vội nói: “Em ăn! »
Tạ Phi cắn đũa, mắt nhìn tới nhìn lui giữa anh trai cô và Trình Dao Dao.
Dưới ánh sao, Trình Dao Dao đẹp như một giấc mộng, nói mấy câu đơn giản với anh trai cô, làm trái tim cô gái nhỏ Tạ Phi nhảy loạn, có một loại ngọt ngào không nói rõ được.
Tác giả có lời muốn nói :
Bố già chính thức ra sân.