Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 303
Cập nhật lúc: 2024-08-31 19:32:19
Lượt xem: 263
Trong phòng Trình Dao Dao có hai cái tủ quần áo lớn, tràn đầy quần áo và giày dép. Nhưng bây giờ, chỉ còn không đến 1/2, những bộ váy hè cũng bị mất, chỉ còn lại mấy bộ bị sâu mọt cắn hoặc bị rách, quần áo thu đông cũng thiếu rất nhiều.
Trình Chinh là đàn ông, thời gian qua không để ý mấy chuyện này. Bây giờ để ý quan sát, đồ bai trí trong phòng Trình Dao Dao cũng ít đi nhiều, trong đó còn có đồ mẹ đẻ lưu lại cho cô.
Trái tim Trình Chinh đau đớn. Ông nhớ tới mấy năm trước Trình Dao Dao chưa xuống nông thôn, suốt ngày cãi nhau với Ngụy Thục Quyên và Trình Nặc Nặc, trách cứ Trình Nặc Nặc động vào đồ của mình, ghét bỏ Ngụy Thục Quyên lấy đồ của mình về nhà mẹ đẻ, mà ông vẫn đứng bên cạnh Ngụy Thục Quyên trách cứ Trình Dao Dao.
Nếu không phải ngày đó Trình Dao Dao viết thư đến, Trình Chinh vĩnh viễn sẽ không phát hiện hành vi của Ngụy Thục Quyên. Ông lại cầm sổ tiết kiệm trong nhà đi ngân hàng kiểm tra, mới phát hiện Ngụy Thục Quyên rút tiền từng chút từng chút lấy đi, qua nhiều năm như thế, tổng cộng chỉ có con số lẻ tẻ 1000, 2000!
Nghĩ tới đây, Trình Chinh thở dài thật sâu. Lúc trước cưới Ngụy Thục Quyên, là vì tìm người chăm sóc Trình Dao Dao, bây giờ đúng là dẫn sói vào nhà. May mà phát hiện kịp thời, ông còn có thể trù tính cho Dao Dao.
Trình Chinh tự mình nhìn chằm chằm công nhân đổi khóa phòng Trình Dao Dao, tự mình cất kỹ chìa khóa. Sau đó đến đơn vị, viết báo cáo xin chuyển công tác.
Ở thôn Điềm Thủy cách nghìn dặm, Trình Dao Dao cũng đang kiểm kê tài sản nhỏ của mình. Mấy ngày nay bán chút đồ trên chợ đen, Tạ Tam đưa tiền cho cô cô đều tiện tay nhét vào ví nhỏ, hôm nay cái ví nhỏ đã đầy, Trình Dao Dao lấy ra kiểm tra một phen, thế mà có hơn 300 đồng! Cộng thêm 200 đồng bố Trình gửi tới, trong tay Trình Dao Dao tổng cộng có 523 đồng.
Trình Dao Dao cau mày, bẻ ngón tay thì thầm tính toán một lúc lâu, tính thế nào cũng cảm thấy nhiều tiền hơn không ít. Tạ Tam nhẹ nhàng gõ cửa: “Dao Dao, ăn cơm.”
“Anh vào đây một chút.” Trình Dao Dao nói.
Tạ Tam đi vào phòng, liếc mắt nhìn thấy Trình Dao Dao xõa tóc trên vai, mặc một cái váy màu hồng ngồi xếp bằng trên giường.
Trình Dao Dao còn gọi hắn: “Tạ Tam anh đến xem, sao em có nhiều tiền vậy?”
Tạ Tam ngồi cạnh mép giường: “Sao lại nhiều?”
“Đây là tiền mấy lần bán hàng, gộp lại cũng không nhiều như vậy.” Trình Dao Dao cố chấp bẻ ngón tay, càng tính càng hồ đồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-303.html.]
Tạ Tam che giấu ý cười, cất tiền vào bên trong ví nhỏ, nói: “Còn lại là tiền anh bán thuốc.”
Trình Dao Dao càng mơ hồ: “Vậy cũng không nhiều nha.” Mỗi lần Tạ Tam bán thuốc cũng chỉ có thể bán được mười mấy đồng, hôm nay hắn tiêu gần 100 đồng ở cung tiêu xã, còn tiền ở đâu ra?
Tạ Tam kéo cô đứng dậy, cầm áo khoác mặc vào cho cô: “Nhanh đi ăn cơm, không phải muốn đi câu tôm hùm sao?”
“Vâng!” Trình Dao Dao xỏ tay vào ống tay áo, lập tức quên chuyện tiền nong, ngoan ngoãn đi theo Tạ Tam ra sân ăn cơm.
Trình Dao Dao làm tôm hùm cay, gửi một bình cho bố Trình, còn lại trong nhà ăn một bữa cũng hết. Con thỏ lớn cũng làm thành thỏ thái hạt lựu, còn một ít nội tạng vừa vặn dùng để bắt tôm hùm.
Đêm nay Tạ Phi cũng muốn đến ruộng dưa. Trình Dao Dao làm một đĩa gạo nếp cuốn xoài, lại mang theo một bình thanh mai khô và một túi hạt dưa, giống như muốn đi chơi xuân. Tạ Phi vô cùng hưng phấn, líu ríu nói chuyện với Trình Dao Dao mãi không xong.
Bà Tạ buồn cười dặn dò Tạ Tam: “Chiêu ca nhi phải chú ý hai đứa nó, nước sông mặc dù không sâu, nhưng rơi xuống sẽ cảm lạnh.”
Tạ Tam đáp ứng: “Bà yên tâm.”
Trình Dao Dao đến cạnh bà Tạ làm nũng nói: “Không phải bà thích uống canh cá tạp sao? Đêm nay cháu bắt thêm mấy con cá.”
Bà Tạ chê: “Cháu mang cái thân nguyên vẹn về là tốt rồi!”
Mấy nhà sung sướиɠ mấy nhà buồn.
Phía đông đầu thôn có một căn nhà lát gạch xanh, đầu tường đào một cái rãnh ngăn giữa phòng bếp và sân, treo đèn dầu ở giữa. Cứ như vậy, trong phòng bếp có đèn, trong sân cũng có thể giặt quần áo. Nhà Lâm Võ Hưng sinh sống qua ngày, một cái đèn tách ra làm hai nửa dùng, ánh đèn tự nhiên mờ tối hơn.