Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 284
Cập nhật lúc: 2024-08-31 17:03:28
Lượt xem: 138
Trình Dao Dao từ phòng bếp đuổi theo ra, dùng giấy dầu cất hai cái màn thầu nhét vào tay Tạ Tam: “Anh mang theo trên đường ăn.”
“Ừm.” Tạ Tam nhận màn thầu nhét vào trong ngực, bên ngoài truyền đến thanh âm thúc giục của đại đội trưởng, Tạ Tam cõng giỏ không quay đầu lại đi ra, bà Tạ đứng ở ngưỡng cửa, nhìn bóng lưng cháu trai biến mất không thấy gì nữa mới quay đầu đóng cửa lại.
Trình Dao Dao nhặt 6 quả trứng trong ổ gà, vui mừng cười nhe răng không thấy mắt, giống như hiến vật quý đưa cho bà Tạ xem: “Hôm nay có 6 quả trứng, bà nhìn đi bà nhìn đi!”
Nhìn bộ dáng không tim không phổi của cô, bà Tạ lắc đầu, vừa bực mình vừa buồn cười: “Đừng nghịch nữa. Cháu đến đây, bà có lời muốn nói với cháu.”
Bà Tạ nghiêm túc làm Trình Dao Dao hơi thấp thỏm. Đi vào trong phòng, bà Tạ ngồi xếp bằng trên giường, Trình Dao Dao ngồi cạnh mép giường.
“Dao Dao, hôm qua cháu chuyện thi đại học, cuối cùng là nghe được từ đâu? Có mấy phần thật?”
Hóa ra là hỏi chuyện này. Trình Dao Dao nhẹ nhàng thở ra, nói ra lý do thoái thác đã nghĩ kỹ tối qua.
Trình Dao Dao đẩy hết chuyện này lên người bạn đang làm ở bộ giáo dục của bố.
“Mặc dù không thể cam đoan 10 phần, nhưng cũng chắc 7,8 phần.” Trình Dao Dao chân thành nói.
Bà Tạ gật đầu, lại hỏi: “Cháu thật sự có ý định thi đại học với Chiêu ca nhi? Chiêu ca nhi mặc dù đã học qua, nhưng không giống bố hắn đã đi học ở trường. Chỉ sợ…”
Trình Dao Dao nói: “Bà nội bà đừng lo. Chỉ cần Tạ Tam ôn tập với cháu, còn hơn hai năm, nhất định anh ấy có thể thi đỗ.”
“Vạn nhất không đỗ?” Bà Tạ nhìn chăm chú vào mắt Trình Dao Dao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-284.html.]
Trình Dao Dao nghiêng đầu suy nghĩ một chút, không hề lo lắng nói: “Thi không đỗ thì thì sao, cũng không phải chỉ có con đường đọc sách này.”
Bà Tạ cho rằng cô hiểu, nói rõ: “Nếu cháu thi đỗ mà Chiêu ca nhi không thi đỗ, hai người các cháu không thể đi trên một con đường.”
“Sao lại thế?” Trình Dao Dao nói: “Cùng lắm thì, cháu cũng không đi học.”
“Lời trẻ con!” Bà Tạ bị cô chọc cười, lắc đầu.
Trình Dao Dao ngây thơ như vậy, đành chờ Chiêu ca nhi tự mình tranh thủ.
Hiện tại quay lại chuyện chính, thảo luận một lúc với Trình Dao Dao về chuyện ôn tập, Trình Dao Dao ngược lại nói vô cùng rõ ràng.
Ông ngoại là nhóm sinh viên đầu tiên sau khi khôi phục kỳ thi đại học, Trình Dao Dao nghe chuyện thi đại học của ông ngoài mà lớn lên, còn nhớ rõ ông ngoại nói về tư liệu ôn tập sát đề. Đương nhiên, Trình Dao Dao không nói chuyện này ra, chỉ chọn một ít chuyện nói cho bà Tạ.
Bà Tạ là tiểu thư khuê các, cũng học chữ, nhưng không đi trường học, chỉ có thể dạy cháu trai cháu gái biết chữ, ôn tập thi đại đọc không thể giúp được gì, trách nhiệm phụ đạo Tạ Tam tự nhiên rơi vào người Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao tràn đầy tự tin với việc này, dù sao đời trước cô cũng là sinh viên đại học, phụ đạo Tạ Tam không thành vấn đề.
Bà Tạ nói Trình Dao Dao và Tạ Phi, về sau chuyện trong nhà không cần Trình Dao Dao làm, để cô yên tâm sắp xếp tư liệu, ôn tập.
Tạ Phi đương nhiên không có ý kiến gì, cầm một giỏ thanh mai đi rửa. Mấy ngày nay Tạ Phi và Trình Dao Dao cùng nhau làm thanh mai khô, đã biết làm.