Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 259

Cập nhật lúc: 2024-08-31 13:45:18
Lượt xem: 80

“Đi vào thử xem.” Tạ Chiêu nửa quỳ xuống, nắm chặt mắt cá chân của cô, lòng bàn chân vừa rồi giẫm trên đất dính một chút bụi bẩn. Hắn lấy tay cẩn thận lau đi, dáng vẻ vô cùng tự nhiên và chăm chú.

Đầu ngón chân Trình Dao Dao giật giật, để ở trong lòng bàn tay của Tạ Chiêu, nhịn không được cười lên: “Ngứa quá.”

“Lần sau không được để chân trần chạy lung tung.” Tạ Chiêu nắm chặt mắt cá chân của cô, đi giày lên, buộc dây giày vào.

Trình Dao Dao thấy vẻ mặt hắn không có gì khác biệt, trong lòng cũng dần dần bình tĩnh lại. Đi giày xong đứng dậy, đi trên đất vài bước, rất ổn định: “Không có vấn đề gì, giống y hệt lúc trước!”

“Ừm.” Tạ Chiêu cất kỹ công cụ, nói: “Anh đưa em ra ngoài.”

Tạ Chiêu đưa Trình Dao Dao ra ngoài, không tránh khỏi đi qua bãi tập, lại gây một trận oanh động, phía xa còn có người kêu “Chị dâu”, nhận được một trận cười vang thiện ý.

Mặt Tạ Chiêu không biểu tình, chỉ là cơ bắp cả người cứng ngắc, bước chân rối loạn. Trình Dao Dao ngược lại tự nhiên hào phóng, lúc đi đến góc đường không người, hỏi Tạ Chiêu: “Anh nghe thấy bọn họ gọi em là gì không?”

Mặt trời chói chang, trên trán Tạ Chiêu đầy mồ hôi, trong lòng sôi trào lăn lộn, môi mím chặt, không nói gì.

“…Hừ!” Trình Dao Dao lập tức xụ mặt, tự mình bẽ mặt, nói: “Em đi đây!”

“…Chờ chút!” Tạ Chiêu rốt cuộc lên tiếng.

Trình Dao Dao dừng chân, cố ý đưa lưng về phía hắn, giấu đôi mắt chứa ý cười: “Làm sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-259.html.]

Tạ Chiêu đi đến trước mặt cô, lấy trong túi ra cái gì đó, đưa tới trước mặt cô.

Trình Dao Dao thất vọng, bĩu môi nói: “Cho em tiền làm gì?”

Giọng nói Tạ Chiêu trầm thấp: “Em muốn mua đồ trong nhà, dùng tiền này.”

Trình Dao Dao nói: “Nhưng mà…”

“Anh biết số tiền này không nhiều, đây là toàn bộ số tiền anh có thể lấy ra bây giờ.” Đôi mắt hẹp dài của Tạ Chiêu nghiêm túc nhìn cô: “Em phải nhớ kỹ, ăn bám không phải đàn ông tốt.”

Một xấp tiền kia ước chừng 5 đồng, sắp xếp chỉnh tề, không biết tích góp bao lâu rồi. Tiền này thực sự không nhiều, trong ví nhỏ của Trình Dao Dao có 30 mấy đồng hôm nay kiếm được. Cô nhìn một xấp tiền vụn vặt trong lòng bàn tay thô ráp của chàng trai, trong lòng nổi lên cảm xúc chua xót xen lẫn dịu dàng.

Bỗng nhiên Trình Dao Dao vạch áo choàng ngắn trên người Tạ Chiêu ra, lộ hơn phân nửa bả vai và cơ ngực. Đường cong cơ bắp trên bả vai hắn mạnh mẽ, trên cơ bắp màu lúa mạch có mấy vết thương chồng lên nhau, đã kết vảy, không giống vết thương mới.

Tạ Chiêu vội vàng không kịp chuẩn bị, ngượng ngùng nhìn Trình Dao Dao: “Em Dao Dao?”

Trình Dao Dao vạch sai, gương mặt cũng ửng đỏ, cô nói trước: “Tiền từ đâu tới? Có phải anh lại đi giúp người ta vác hàng không, hay làm việc khác? Anh đến huyện học lái xe có biết không hả? Học lái xe phải chuyên tâm, nếu anh làm bản thân quá mệt mỏi, phân tâm xảy ra chuyện làm sao bây giờ?! Em… Bà nội và Tiểu Phi làm sao bây giờ?”

Tạ Chiêu mặc áo choàng ngắn lại, che những vết sẹo cũ đi, giữa lông mày nổi lên ý cười.

 

Loading...