Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 19: Canh bún mọc
Cập nhật lúc: 2024-08-30 12:03:27
Lượt xem: 194
Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao như nước mùa thu, cô đón nhận ánh mắt ý loạn tình mê của Thẩm Yến, môi anh đào khẽ mở nhả ra mấy chữ không có tiếng.
Sắc mặt Thẩm Yến thay đổi.
Hai người đối mặt dưới ngọn đèn trông rất mập mờ. Trình Nặc Nặc bê bát đi tới gọi một tiếng: "Chị Dao Dao."
Bỗng nhiên Thẩm Yến kéo mạnh ghế ngồi xuống phát ra tiếng vang lớn. Hắn thấy rõ khẩu hình miệng của Trình Dao Dao: "Liên quan gì đến anh."
Ở quá khứ, Thẩm Yến chỉ cần tỏ ra thân thiện với Trình Dao Dao, Trình Dao Dao đã sớm vây quanh hắn vui vẻ như con ch.ó con. Nhưng hôm nay từ dưới núi trở về, thái độ của Trình Dao Dao đột nhiên thay đổi.
Theo lý thuyết Trình Dao Dao không quấn lấy mình, hắn nên ăn mừng mới đúng. Nhưng... Sự kinh ngạc và khuất nhục ở trong lòng khuấy động lẫn nhau làm Thẩm Yến không biết rõ đấy là mùi vị gì.
Trình Nặc Nặc thu hết biểu lộ Thẩm Yến vào mắt, trên mặt vẫn ngoan ngoãn cười lấy lòng: "Chị Dao Dao, bát này là em làm riêng cho chị. Vừa rồi em nghe thấy chị ho khan hai tiếng, tốt nhất đừng nên ăn cay quá."
Trình Nặc Nặc bê một bát bún mọc to để ở trước mặt Trình Dao Dao. Một tô mì bún mọc của Trình Dao Dao đều được dùng bột mì để làm, bột 85% trắng như tuyết nhào với nước thành bún mọc, viên bún mọc giống con cá nhỏ chìm chìm nổi nổi ở bên trong canh thịt, phía trên còn có một ít hành băm.
(Bột 85%: Bột được sản xuất trong điều kiện thiếu thực phẩm và đòi hỏi tỷ lệ chiết xuất bột cao. Nói chung nếu tỷ lệ chiết xuất bột có thể đạt 82% -85%, về cơ bản có thể đáp ứng làm bánh mì và mì trắng. )
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-19-canh-bun-moc.html.]
"Oa, thơm quá đi! Làm từ bột 85% à? Không phải tối nay ăn bột mì hỗn tạp sao?" Hàn Nhân nhô đầu ra hít mùi thơm.
Trình Nặc Nặc ngượng ngùng nói: "Hôm nay chị Dao Dao bị sợ, chị ấy còn mắc mưa nữa nên ăn ngon một chút để bồi bổ cơ thể."
Hàn Nhân nói: "Bột 85% của toàn bộ thanh niên trí thức chúng ta mới có 1kg, cô làm một bát này có gần nửa cân bên trong á?"
Thẩm Yến tiếp lời: "Bột 85% này là Trình Nặc Nặc tự mình bỏ ra, tốn mấy ngày công của em ấy đấy."
Thẩm Yến vừa nói vừa nhìn sang chỗ Trình Dao Dao, hắn hi vọng cô có thể hiểu tâm ý của Trình Nặc Nặc.
Trên mặt Trình Dao Dao hoàn toàn không tim không phổi: "À, hôm qua tôi còn phân cho anh hai cái bánh ngọt trứng gà đấy, tôi có đi nói khắp nơi không?"
"..." Thẩm Yến nghẹn cứng họng, m.á.u nóng xông thẳng lên trán.
Hôm qua lúc tan làm Trình Dao Dao chặn hắn lại, cô quấn lấy hắn nói nhăng nói cuội hơn nửa ngày, còn nhất định phải kín đáo đưa cho hắn hai cái bánh ngọt trứng gà rồi nhìn hắn ăn hết. Thẩm Yến là một người cao to, hắn còn làm việc trong ruộng cả một ngày, bụng cũng đói nên ăn luôn.
Thẩm Yến không thiếu một phần kia nhưng Trình Dao Dao nói ra trước mặt mọi người giống như hắn là đàn ông ăn cơm chùa, hắn để tâm đến bánh ngọt trứng gà của cô vậy!
Đặc biệt là lúc Trình Nặc Nặc ném tới một ánh mắt đau khổ thất vọng về phía hắn, trong bụng Thẩm Yến có một ngọn lửa không tên bốc lên, hắn có khổ mà không nói ra được.