Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 172
Cập nhật lúc: 2024-08-30 21:02:58
Lượt xem: 120
Lần này Tạ Phi kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Sao chị biết?”
“…” Trình Dao Dao thầm nghĩ không tốt, nói lỡ miệng. Đây là trong sách viết đến, trước mắt còn chưa phát sinh đâu.
Cũng may Tạ Phi tìm xong lý do cho cô: “Là anh trai em nói cho chị biết sao? Hôm nay anh trai mặc áo ngắn do em làm đó. Nhưng bà nội vẫn nói em làm không tốt, đường may còn chưa đủ tỉ mỉ.”
Trình Dao Dao âm thầm chặc lưỡi. Bé Bạch Liên Hoa này quá đơn thuần, quá đáng yêu.
Tạ Phi lại giúp Trình Dao Dao sắp xếp đồ lấy từ hành lý ra để trong phòng.
Bình nước nóng, chén trà, hộp cơm, bộ đồ ăn (dụng cụ khi ăn như chén, đũa, thìa). Cốc đánh răng, bàn chải đánh răng, xà phòng,…riêng chậu rửa tráng men có hai cái, một cái rửa mặt, một cái rửa chân. Khăn mặt cũng có mấy cái, theo thứ tự là rửa mặt, lau tay, lau người sau khi tắm, lau chân, treo trên giá đỡ. Xà phòng thơm và xà phòng cũng tách ra.
May là Tạ Tam đặc biệt làm một cái giá đỡ cho cô, nếu không những đồ vật linh tinh này không có chỗ để.
Tạ Phi nhìn líu lưỡi, chậu rửa tráng men tốt như vậy ở cung tiêu xã cũng phải bán 2 đồng 5, không có phiếu không mua được, nhà bọn họ tự dùng đều là chậu gỗ anh trai đóng.
Đợi đến khi Trình Dao Dao mở rương nhỏ ra, treo quần áo lên và giày dép lên sắp xếp, Tạ Phi mới chính thức hoảng sợ rớt cằm.
Riêng giày da nhỏ của Trình Dao Dao đã có 3 đôi, càng đừng đề cập đến quần áo, váy vóc muôn màu rực rỡ kia. Lúc trước Tạ Phi luôn hâm mộ con gái nhỏ nhà Lâm Đại Phú và nhà bí thư chi bộ thôn, quần áo các cô mặc đều là quần áo hợp thời, thịnh hành trong thành phố, con gái nhỏ nhà Lâm Đại Phú thậm chí có một cái váy liền!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-172.html.]
Những những bộ quần áo kia so với Trình Dao Dao, liền thành một đống vải rách.
Chất liệu vải tốt nhất tỏa ra ánh sáng lung linh, sờ lên vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, màu sắc đặt ở dưới ánh nắng sáng rõ giống như từ trên trời rơi xuống. Cổ áo, tay áo và vạt áo luôn có tầng tầng lớp lớp hoa văn tinh xảo, viền ren phức tạp, nút thắt bằng trân châu hoặc thạch anh, đặc biệt là đường viền làm bằng máy móc vô cùng đẹp, mang phong cách tây.
Trước mắt cô gái nhỏ Tạ Phi chưa từng ra khỏi nông thôn giống như mở ra một cánh cửa lớn, ngoắc tay với cô.
Trình Dao Dao Tạ Phi ở trong sách vô cùng nhiệt tình và có thiên phú đối với thiết kế quần áo, cũng không quấy rầy em ấy, để tùy em ấy ngây ngốc nhìn chằm chằm những bộ quần áo, váy vóc kia.
Chờ Trình Dao Dao thu thập xong hết mọi thứ, quay đầu thấy Tạ Phi bày những bộ quần áo xinh đẹp ra đầy giường, cũng không dám sờ tay vào, chỉ nâng cằm lên nhìn mê muội.
Trình Dao Dao buồn cười nói: “Có muốn thử một chút không?”
“Cái gì ạ?” Tạ Phi như vừa tỉnh lại từ trong mơ, mờ mịt nhìn Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao nói: “Thích thì mặc lên xem thử một chút.”
“Em? Em sao?!” Tạ Phi kích động làm gương mặt đỏ bừng, nói chuyện cà lăm: “Không không, những bộ quần áo này đẹp như vậy, nhất định rất đắt, em sẽ làm hỏng mất!”