Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 148
Cập nhật lúc: 2024-08-30 20:55:25
Lượt xem: 195
Một ngụm nước của Tạ Ba phun ra, giống như gặp quỷ che cổ mình. Sau đó cái mũi nóng lên, hai dòng m.á.u đỏ tươi dưới mũi chảy xuống.
…
Tạ Ba nửa mặt nửa ngày bên cạnh bờ suối, khó khăn lắm m.á.u mũi mới ngừng chảy. Trình Dao Dao cẩn thận gấp khăn tay nhỏ lại, giọng nói dịu dàng mềm mại an ủi hắn: “Thân thể anh tốt mới có thể chảy m.á.u mũi. Vừa rồi em hái rau sam, anh mang về nhà ăn, thanh nhiệt giải độc.”
Âm cuối của Trình Dao Dao không thể che hết giương cao, rơi vào trong tai Tạ Ba giống như có ý khác. Hắn ảo não lau nước trên mặt, mặt lạnh lùng có thể chảy ra nước.
Vừa quay đầu, lại thấy khăn tay nhỏ dính m.á.u trên tay Trình Dao Dao. Vừa rồi Trình Dao Dao lấy khăn tay này lau mồ hôi, lau m.á.u cho hắn.
Khăn tay nhỏ của Trình Dao Dao rất đẹp, luôn luôn trắng sạch, mang theo mùi hương.
Tạ Ba thường thấy cô dùng khăn tay này lau mặt lau miệng, đồ riêng tư như vậy… Cái mũi lại nóng lên, Tạ Ba bóp bóp lòng bàn tay, nói với Trình Dao Dao: “Khăn tay đưa cho tôi.”
“Làm gì?” Trình Dao Dao vội vàng nhét khăn tay nhỏ vào túi.
Lúc này Tạ Ba mới phản ứng được, khăn tay là đồ vật bên người của con gái, Trình Dao Dao hiểu lầm mình rồi, hắn khàn giọng nói: “Tôi muốn…giặt sạch rồi trả lại cô.”
“Không cần không cần, em giặt là được.” Trình Dao Dao quay người chạy đi, giống như sợ Tạ Ba đến đoạt lấy.
Mỗi lần Tạ Ba uống nước linh tuyền đều chảy m.á.u mũi, đây là linh tuyền không sai!
Trình Dao Dao vui mừng lấy ấm nước uống một hớp. Đầu tiền cô nếm được không phải là linh tuyền, mà là… mùi vị của Tạ Ba.
Lá sen điên cuồng run run, vô số linh khí mát mẻ mênh m.ô.n.g tràn vào, khiến Trình Dao Dao và lá sen thoải mái thở dài. Còn dễ chịu hơn lúc ôm Tạ Ba nhiều…
Sau đó, Trình Dao Dao mới nếm ra cảm giác quen thuộc — bên trong đồ ăn của Trình Nặc Nặc có mùi vị này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-148.html.]
Trình Dao Dao kinh ngạc hỏi lá sen: “Trong ký túc xá của chị còn có một cái linh tuyền khác sao?”
Lá sen cao ngạo nhấc cuộn lá nhỏ lên, biểu thi nó là linh tuyền được trời đất tạo ra, rất hiếm có!
Trình Dao Dao nói: “Linh tuyền của Trình Nặc Nặc từ đâu tới?”
Lá sen căn bản không biết Trình Nặc Nặc là ai, lại tiếp tục cuộn lá nhỏ giọt sương.
Trình Dao Dao không hiểu ra sao. Cô và Trình Nặc Nặc đều có được bàn tay vàng? Hay là… lá sen trốn từ chỗ Trình Nặc Nặc ra? Một khối hình vuông là chỉ cái gì?
Trình Dao Dao cảm nhận lá sen. Nó núp ở bên trong lòng cô, chắc sẽ không bị người khác phát hiện. Dù sao cứ yên lặng xem biến đổi.
Hiện tại Trình Dao Dao phải giải quyết trước là hái rau sam. Một bụi lớn như thế, Tạ Ba khẳng định sẽ phát hiện. Cô ngổi xổm trên mặt đất tốn sức hái nửa ngày, mới hái xong hết chỗ rau sam này. Trình Dao Dao còn cầm xẻng sắt đào rễ lên, giẫm bằng mặt đất.
Trình Dao Dao loay hoay đầu đầy mồ hôi, bàn tay mảnh khảnh trắng nón đau nhức, còn có vết rách nhỏ.
Trình Dao Dao ủy khuất thổi ngón tay, vừa nghĩ, lấy hai giọt linh tuyền nhỏ lên vết thương. Vết thương nhỏ bé rất nhanh khép lại bằng tốc độ mắt thường nhìn thấy được,giống như chưa từng bị thương.
Trong lòng Trình Dao Dao vui mừng, lẩm bẩm nói: Quả nhiên là linh tuyền chữa khỏi trăm bệnh…”
Lá sen đắc ý xoay tròn, lại nghe thấy Trình Dao Dao nói tiếp: Về sau chị muốn mỗi ngày dùng linh tuyền rửa mặt!”
… Lá sen cuộn mình lại, run rẩy ôm chặt giọt sương nhỏ.