Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 147
Cập nhật lúc: 2024-08-30 20:54:52
Lượt xem: 217
Tạ Ba rốt cuộc quay người đi, đi thật nhanh. Trình Dao Dao nhìn chằm chằm tay nhỏ không khống chế nổi tội ác, lại quay đầu nhìn Tạ Ba, thấy hắn đi xa, lén lút lấy tay che mặt, hít sâu một hơi.
Mùi hương mát lạnh dễ ngửi lần nữa tràn vào ngực, lá sen thoải mái run run, giống như đang tắm rửa bên trong cơn mưa nhỏ mát mẻ.
Quá…quá ngu ngốc! Trình Dao Dao không biết tại sao nhớ tới người bạn thân nuôi mèo bông trong nhà, bình thường là bộ dáng cao ngạo, lạnh lùng như tiên nữ, lúc chăm sóc mèo lại là bộ dáng hoàn toàn khác, một bên lăn qua lăn lại trên thảm, một bên phát ra âm thanh meo meo đặc biệt dính người.
Trình Dao Dao tranh thủ thời gian bỏ đi suy nghĩ này, đi về phía trước hai bước.
Giữa dãy ngô có một bụi rau sam lớn mọc đến bên chân Trình Dao Dao, vừa rồi Tạ Ba chỉ cần đi thêm một bước liền có thể nhìn thấy.
Giữa dãy ngôi bùn đất khô cạn, không có một ngọn cỏ, ngẫu nhiên có mấy cây cỏ dại ngoan cường, cũng bị giẫm nát bét, phơi thành một đống cỏ khô. Một bụi rau sam lại xanh tươi, một bụi rất lớn, phiến lá mập mạp muốn chảy ra nước. Cho dù ai nhìn đều cảm thấy kỳ quái.
May chỉ là mấy giọt sương mà thôi… Linh tuyền có chút lợi hại à nha.
Trong lòng Trình Dao Dao suy nghĩ, rốt cuộc sinh ra một niềm vui sướиɠ.
Trong đầu cô hỏi lá sen: “Uống linh tuyền có thể đẹp ra sao?”
Lá sen hút đầy dương khí no đủ, vui sướиɠ cuộn giọt sương lại, căn bản không để ý Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao dữ dằn nói: “Người lớn nói chuyện với em, em phải đối mặt với người lớn!”
Lá sen tiếp tục cuộn lại, vui sướиɠ lười biếng như tảng đá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-147.html.]
Trình Dao Dao tức giận nói: “Chị sẽ không tiếp tục chạm vào Tạ Ba nữa!”
Lá sen run lên, ngoan ngoãn cúi lá cuộn. Có điều lá sen không hiểu cái này, nó chỉ biết linh tuyền của nó rất lợi hại, người người đều muốn. Trình Dao Dao liên kết với thần thức của nó, cũng không tìm được cái gì hữu dụng.
Đây là bàn tay vàng thiểu năng gì a…
Trình Dao Dao chỉ có thể tự mình tìm hiểu thử. Cô mở ấm nước, nước bên trong tràn đầy, cho thêm một giọt linh tuyền, lắc một chút.
Cô tìm một cây cỏ khô nhỏ, cẩn thận đổ xuống, cũng nhấc chân chuẩn bị giẫm c.h.ế.t nó bất kỳ lúc nào. Cỏ khô nhỏ hút nước no đủ, quả nhiên lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được chậm rãi mọc ra chồi non mới nho nhỏ yếu ớt.
Nhưng tốc độ rất chậm, mọc ra chồi non rồi đình trệ không động nữa. Xem ra sau khi pha loãng, hiệu quả linh tuyền sẽ yếu bớt.
Trình Dao Dao ngửi ngửi nước trong bình. Ở trong hư ảo cô uống qua linh tuyền rồi, toàn thân đều dễ chịu. Nhưng cô không biết trực tiếp uống hết sẽ có phản ứng gì. Nhỡ đâu cô giống rau sam, bỗng nhiên cao dài ra làm sao bây giờ? Trình Dao Dao cảm giác bây giờ dáng người cô vô cùng đẹp, không cần lớn hơn nữa.
Trình Dao Dao nhìn chằm chằm ấm nước, thở sâu, lấy khí thế Thần Nông thử trăm loại cỏ…
“Anh Tạ Ba, anh khát nước không?” Trình Dao Dao chạy đến trước mặt Tạ Ba, giơ ấm nước lên ân cần nhìn hắn.
Tạ Ba đầu tiên lui về sau hai bước, cả người kéo căng đề phòng. Trình Dao Dao vô tại nháy mắt mấy cái: “Anh làm việc lâu như vậy, không mệt à? Uống chút nước đi.”
Trình Dao Dao không tiếp tục dính bên hắn, nghiêm túc giơ ấm nước, bảo trì khoảng cách thích hợp với hắn. Trong lòng Tạ Ba không biết nên thở phào hay… Hắn nhìn chằm chằm ấm nước trước mắt, yết hầu nuốt xuống. Thật sự hắn rất khát, liền nhận lấy ấm nước, một hơi uống hơn nửa ấm nước.
Cổ họng Tạ Ba nuốt xuống, giọt nước cùng mồ hôi trôi xuống dọc theo cái cổ. Trình Dao Dao yên lặng lấy khăn tay nhỏ, bỗng nhiên lau qua.