Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 135
Cập nhật lúc: 2024-08-30 18:32:33
Lượt xem: 142
Trình Dao Dao lấy bánh bích quy và quả thanh mai ra cho Tạ Phi ăn, Tạ Phi không chịu ăn: “BÀ nội và anh trai không cho em ăn đồ của người khác.”
« Chị cũng dùng thuốc em đưa tới mà. Em không ăn, chị cũng không cần. » Trình Dao Dao nói.
“Không được! Thuốc này là anh trai… là rất quý giá.» Tạ Phi nhớ tới lời phân phó của anh trai, vội vàng đổi giọng.
Trình Dao Dao hất cằm lên: “Vậy em ăn đi. »
Tạ Phi trộm nhìn lén bên ngoài, không có động tĩnh. Nghĩ chắc anh trai không phản đối, lúc này mới cầm một cái bánh bích quy, cắn miếng nhỏ. Bánh bích quy thơm ngọt xốp giòn, mang theo mùi sữa, còn có đường rắc bên trên, khỏi nói ăn ngon như nào.
Tạ Phi chưa từng chịu đói, nhưng cũng chưa từng ăn qua đồ ăn ngon như vậy, ăn ngon hơn bánh ngọt gạo nếp anh trai mang từ thôn Đập Thượng về nhiều !
Ăn xong một cái bánh bích quy, Tạ Phi không chịu ăn nữa. Bánh bích quy này khẳng định rất đắt.
Lúc này bên ngoài rèm truyền tới tiếng nói của Tạ Ba : « Tiểu Phi, thời gian không còn sớm, cần phải về thôi. »
Trình Dao Dao xem đồng hồ đeo tay của cô, đã 4 rưỡi rồi.
Tạ Phi trước nhìn đồng hồ yêu thích của Trình Dao Dao, sau đó nói : « A…Đã giờ này rồi, em phải về nhà giúp bà nội cho gà ăn, còn phải nấu cơm nữa ! »
Trình Dao Dao có chút thất vọng. Nhưng cũng biết Tạ Ba nên đi rồi, một lúc nữa có người tan làm, bị người ta nhìn thấy là chuyện phiền phức.
Trình Dao Dao đưa bình thanh mai cho Tạ Phi: “Em mang bình này về nhà ăn… Đừng đẩy, trước đó chị cũng đã nói muốn đưa cho nhà em. »
Tiếng nói Trình Dao Dao cao lên, lại có chút tức giận. Hôm đó cãi nhau với Tạ Ba, quên mất cho hắn, lưu lại đến bây giờ.
Tạ Phi không đẩy cũng không dám nhận, khó xử nhìn bên ngoài rèm.
Tạ Ba không lên tiếng, dừng một chút, lại nói : « Tiểu Phi, đi thôi. »
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-135.html.]
Không nói không thể nhận. Tạ Phi nhận lấy, nói với Trình Dao Dao : « Chị, em về đây. »
« Ừm, em có thời gian rảnh tới tìm chị chơi. » Trình Dao Dao ngồi trên giường, có chút không nỡ.
Mỗi ngày một mình cô đợi ở ký túc xá, lúc sinh bệnh khó tránh khỏi vô cùng tủi thân, muốn có người bên cạnh. Nhưng những người khác không rảnh ở cùng cô.
Tạ Phi dùng sức gật đầu : « Em sẽ cố gắng đến ! »
Tạ Phi vén rèm lên, lại quay đầu phân phó : « Chị, thuốc trong bình kia chị phải mang theo, mỗi ngày phải bôi hai lần. »
Tạ Ba đứng cạnh cửa, lúc này nháy mắt nhìn cô. Hai người xa xa nhìn nhau, môi Tạ Ba giật giật, Trình Dao Dao lại tức giận quay mặt đi.
Tạ Ba rũ mắt xuống, giúp em gái buông rèm xuống, quay người đi.
Trong phòng chỉ còn lại một mình cô, Trình Dao Dao có chút mệt nằm xuống, chuyển mắt nhìn cái bình bên gối, nắm lấy để trong ngực, lúc này mới thoải mái chút.
Chạng vạng tối đám người trở về, Trình Dao Dao đã có thể xuống giường. Cô tắm rửa, tóc ướt sũng để trên vai, lộ ra một bên mặt hoàn hảo vô cùng xinh đẹp.
« Dao Dao, cô có thể xuống giường rồi ?! » Hàn Nhân vui mừng nghênh đón.
« Ừm. Tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. » Trình Dao Dao mỉm cười xoay người, đám người kinh hô lên.
Má phải Trình Dao Dao vốn sưng đỏ không chịu nổi, lúc này đã thu lại rất nhiều, nhìn thấy không còn sưng nữa. Quan trọng là, sắc mặt bị bệnh nặng mấy ngày trước đã quét sạch sành sanh, đôi mắt hoa đào xoay tròn óng ánh, làm người không rời mắt nổi.
Mọi người vui mừng không cần nói, Lưu Mẫn Hà ở một bên lại thấp đầu, nắm chặt lòng bàn tay. Thật đáng tiếc.
Trình Nặc Nặc cũng ngây dại, cô phản ứng nhanh, mỉm cười đi lên : « Chị Dao Dao, trông thấy chị không có việc gì thật sự quá tốt. »