Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 131
Cập nhật lúc: 2024-08-30 18:31:36
Lượt xem: 46
Tạ Phi quay người chạy về phía phòng bếp, gọi: “Bà nội, bà nhanh đi xem anh đi, anh ấy không biết làm sao!”
Bà Tạ vứt cái nồi xuống vào nhà, thấy Tạ Ba lật thành một đống hỗn độn, nói: “Chiêu ca nhi, sao bỗng nhiên trở về rồi? Chiêu ca nhi, cháu… khụ khụ khụ…”
Bà Tạ gấp đến ho khan. Lúc này Tạ Ba mỗi dừng lại động tác, miệng lớn thở phì phò: “Cháu tìm đồ.”
Tạ Phi giúp bà Tạ vuốt ngực, chờ bà bình phục lại, mới chậm rãi nói: “Cháu muốn tìm đồ gì nói với bà nội, nhìn cháu gấp gáp gân xanh nổi lên cả rồi, là thứ gì quan trọng sao?”
“Sừng tê.” Tạ Ba nói.
Sắc mặt bà Tạ thay đổi.
(Sừng tê: Sừng tê giác – vị thuốc Đông y.)
Tạ Phi nhìn bà Tạ rồi nhìn anh trai, hiếu kỳ nói: “Sừng tê là cái gì?”
“Tiểu Phi, cháu đi phòng bếp trông lửa đi.” Bà Tạ trầm giọng nói.
Ánh mắt nai con của Tạ Phi hiếu kỳ, vẫn nghe lời đi.
Bà Tạ đóng cửa phòng lại, nhìn Tạ Ba nói: “Cháu muốn sừng tê làm gì?”
Tạ Ba nói: “ Chữa thương.”
Bà Tạ hỏi lại: “Chữa vết thương cho ai?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-131.html.]
Tạ Ba rũ mắt, khóe môi quật cường mím chặt, bày ra dáng vẻ bà Tạ quen thuộc nhất, hắn không muốn nói không ai cạy miệng hắn được.
Bà Tạ tức giận lấy cái chổi lông gà ở bên cạnh.
Tạ Ba nhíu mày lại nhưng không có nhăn, còn nói: “Bà nội, cẩn thận tay bị thương.”
Bà Tạ tức phát run, cháu trai đau lòng, đánh cũng không đánh nổi: “Sừng tê là đồ quý giá bao nhiêu, lúc trước bà lấy đồ cổ tranh chữ mà ông nội lưu giữ đều đập đốt hết đi, cũng không bỏ được cái này! Năm đó cháu lên núi bị sói cào nát bả vai, cũng dựa vào nó sống sót. Cháu đem nó cho người khác, về sau cháu lên núi bị thương nữa, làm sao bây giờ?”
Mắt Tạ Ba nháy cũng không nháy: “Vậy cháu cũng chịu!”
“Cháu…Cái loại cứng đầu này!” Bà Tạ cầm chổi lông gà quất nặng vào vai Tạ Ba.
Tạ Phi ghé vào cửa phòng bếp, thấp thỏm nghe góc tường. Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cô trông thấy anh trai làm bà nội tức giận, cũng là lần đầu tiên thấy bà nội tức giận như vậy, cô không biết mình có nên đi khuyên nhủ hay không.
Đúng lúc này, bà Tạ tiến vào. Tạ Phi tranh thủ thời gian chạy đến trước bếp lò làm bộ nhóm lửa.
Bà Tạ nhặt cái nồi lên, nói: “Đi vào phòng bà, đem đồ vật màu đen trong hộp đựng kim khâu đưa cho anh trai cháu.”
“Vâng ạ.” Tạ Phi không hỏi cái gì, chạy đi lấy.
Bà Tạ nhìn chằm chằm cái nồi sinh ra mờ mịt sương mù, bỗng nhiên lấy tạp dề dụi mắt. Ông trời, hãy để cháu trai yêu quý của tôi kéo dài giấc mơ của nó lâu một chút đi.
Nhưng mơ cuối cùng cũng có một ngày tỉnh lại, chiêu ca nhi khi đó làm thế nào?
Tạ Phi đưa khối nhỏ màu đen vừa tìm thấy cho anh trai: “Anh, bà nội bảo em đưa cho anh cái này, anh tìm cái này sao?”