Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 127
Cập nhật lúc: 2024-08-30 18:30:21
Lượt xem: 234
Cũng may, Hàn Nhân thúc giục nói : « Tôi phải thổi đèn, cô nằm xuống nhanh lên. »
« Biết rồi. » Trình Dao Dao lúc này mới nói : « Cô thổi đèn đi, tôi đậy nắp rương lại rồi nằm xuống. »
Trương Hiểu Phong và Lưu Mẫn Hà lần lượt nằm xuống, đèn tắt.
Một trận thanh âm huyên náo, Trình Dao Dao rốt cuộc nằm xuống.
Lưu Mẫn Hà siết chặt góc chăn, trong lòng khẩn trương đổ mồ hôi. Yên tĩnh im ắng, trong lòng Lưu Mẫn Hà băng lửa lặp đi lặp lại, vừa lo lo, vừa mơ hồ thở dài một hơi.
Trong bóng tối, bỗng nhiên vang lên tiếng thét chói tai : « A, đau quá ! Mặt của tôi ! »
Chỗ thanh niên trí thức một đêm này rối loạn. Tất cả mọi người rối bời mặc quần áo, không lo được tránh hiềm nghi, đều tụ tập trong phòng ký túc xá nữ.
Trình Dao Dao chăm chú bụm mặt, m.á.u đỏ tươi chạy qua khe hở ngón tay, môi trắng bệch.
Hàn Nhân thét chói tai bỏ tay cô ra : « Tôi xem một chút, đến cùng làm sao ! »
Toàn thân Trình Dao Dao run rẩy, chỉ biết mặt rất đau, chất lỏng chảy dọc theo bàn tay nhỏ cũng không dám nhìn : « Không… »
Nhóm nam thanh niên trí thức đau lòng không cần phải nói, Thẩm Yến cũng vừa sợ vừa giận, nhìn về phía Trình Nặc Nặc.
Ánh mắt Trình Nặc Nặc vừa kỳ lạ vừa điên cuồng nhìn Trình Dao Dao, một tia không che giấu được cười trên nỗi đau của người khác rơi vào trong mắt Thẩm Yến, càng làm cho hắn kinh sợ. Sau đó, đôi mắt Trình Nặc Nặc nhìn chằm chằm vào trên giường.
Thẩm Yến lập tức nhìn theo ánh mắt cô, là một cái gối tre, bên trên có mấy giọt m.á.u đỏ tươi.
« Đến cùng xảy ra chuyện gì ? » Thẩm Yến sải bước đi tới, cầm cái gối tre kia.
Hô hấp Trình Nặc Nặc lập tức ngừng lại.
Thẩm Yến kiểm tra gối tre, phát hiện bên trên có một cái gai tre nhếch lên, nhiễm máu. Trương Hiểu Phong cũng nhìn thấy, nói : « Là… Là gối tre cào vào mặt Dao Dao ? »
Mùa hè trời nóng nực, có thôn dân bện gối tre len lén bán cho nhóm thanh niên trí thức lấy tiền. Năm phân tiền liền có thể mua một cái, dù sao cây tre không cần tiền. Trong tay mỗi người ở ký túc xá đều có một cái, vừa mát vừa dễ chịu. Chỉ là trúc tre dùng lâu sẽ bị đâm, đây là chuyện không thể tránh khỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-127.html.]
Suy đoán này hợp tình hợp lý, lại hợp lý đến mức làm người ta cảm thấy không thích hợp.
Nhưng lúc này đám người càng chú ý tới mặt Trình Dao Dao. Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân khuyên bảo, Trình Dao Dao dần để tay xuống.
Trên khuôn mặt hoàn mỹ ông trời tạo ra, nhuộm đầy m.á.u tươi, mọi người hít vào một ngụm khí lạnh.
Cho dù như thế, Trình Dao Dao vẫn đẹp. Da trắng, m.á.u đỏ, hai thứ so sánh rung động lòng người, làm vẻ đẹp của cô tăng thêm một tầng yêu dị (mê hoặc lòng người).
Bên trong đôi mắt vụиɠ ŧяộʍ kia b.ắ.n ra cuồng nhiệt vui vẻ. Cứ cho là đám người phát hiện ra hành vi của mình, có thể kéo cô ta xuống địa ngục, mình cũng thấy đáng ! Ngọc bội vẫn còn, không có gì hớn cái này.
Huống hồ, người đời ngu xuẩn, vậy mà thay cô lấy cớ tốt.
Trình Nặc Nặc cô cùng vui vẻ, phí hết sức lớn mới nhịn xuống không cười ra tiếng.
Trình Nặc Nặc nhỏ giọng nói : « Gối đầu này nhiễm m.á.u rồi, tôi cầm đi rửa, lại đem gai đ.â.m san bằng. »
Không ai để ý đến cô, đám người vây quanh Trình Dao Dao ba chân bốn cẳng lau mặt cho Trình Dao Dao, Thẩm Yến cũng chen trước, cô lại không buồn.
Mắt thấy một đóa hoa héo tàn, kết thúc trước đó lẽ ra chỉ có mình cô độc chiếm huy hoàng.
Trình Nặc Nặc cầm gối đầu ra sân, đưa lưng về phía đám người, móc ra một khối ngọc bội từ trong gối tre. Hàng đêm được Trình Dao Dao bồi dưỡng, ngõ bội càng phát sáng long lanh. Lúc này nhiễm m.á.u tươi, màu sắc càng phát ra xinh đẹp.
Trình Nặc Nặc rửa sạch ngọc bội, một lần nữa đeo lên cổ giấu kỹ. Lúc này mới chậm rãi rửa gối đầu, nhẹ nhàng, ánh mắt giống như đang nhìn người yêu cuồng nhiệt.
Thú vị biết bao, một cái gối đầu vô thanh vô tức báo thù lớn thay cô.
Tác giả có điều muốn nói :
Dao Dao : Vì sao không cho em ở nhà của anh ? Em tức giận !
Tạ Ba : Tôi sợ mình không khống chế nổi…