Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 126

Cập nhật lúc: 2024-08-30 18:29:35
Lượt xem: 203

Thấy Trình Dao Dao, Hàn Nhân ngẩng đầu kinh ngạc nói: “Cô sao vậy? Không tìm thấy nấm cũng không cần khóc a!”

“Ai khóc?” Ai không hái được nấm?!” Trình Dao Dao đỏ mặt tía tai ồn ào, đưa cái gùi cho Hàn Nhân nhìn.

Hai người xem xét: “Tốt lắm, hái được nhiều như vậy! Đủ cả ký túc xá ăn!”

“Tại sao phải cho bọn họ ăn! Mấy thứ này đều là đồ tốt.” Trình Dao Dao giận dữ.

Đại tiểu thư này lại bị ai chọc? Hàn Nhân cùng Trương Hiểu Phong nhìn nhau, đều cảm thấy không hiểu nổi, trong rừng không có người mà?

Cuối cùng, ba người ở bờ sông nhóm lửa nướng nấm ăn. Chỉ còn lại ít nấm kèn cùng nấm gà hoa nho nhỏ, còn có nấm ngựa hai người Hàn Nhân mang về.

Trương Hiểu Phong lúc đầu còn cảm thấy ăn một mình không tốt, vô cùng lo lắng. Hàn Nhân lại rất tình nguyện: “Tôi sớm đã cảm thấy không công bằng. Dao Dao tìm được chuột tre và nấm mang về đều để đám người kia phân ra ăn. Những nam thanh niên trí thức không nói, Trình Nặc Nặc nửa chút sức lực đều không ra, Lưu Mẫn Hà cũng nằm trong ký túc xá giả chết, dựa vào đâu tiện nghi họ?”

Trương Hiểu Phong chỉ nói: “Gần đây tâm tình Trình Nặc Nặc không tốt, Lưu Mẫn Hà nói hôm nay cô ấy không thoải mái, mới không đi.”

Trương Hiểu Phong thấy lời nói này đến mình còn thấy miễn cưỡng, không nói nữa. Tính cách của hai người kia không tốt, Trương Hiểu Phong cảm thấy chức nhóm trưởng này cũng không di chuyển được các cô, chỉ có thể chờ phân ký túc xá.

Ba người ăn xong nấm, ngồi dưới tàng cây tiêu cơm nói chuyện phiếm. Thấy Tạ Ba cõng cái giỏ lớn xuống núi, đi qua trước mặt các cô. Thanh niên cao lớn đẹp trai mặc áo choàng ngắn rách, tính tình vô cùng thâm sâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-126.html.]

Đầu năm nay cô gái trong thôn không nói chuyện cùng thanh niên, nhóm thanh niên trí thức từ thành phố tới không có quy định này, Hàn Nhân nhìn chằm chằm Tạ Ba, khuỷu tay đẩy đẩy Trình Dao Dao: “Đây không phải người cộng tác của cô sao? Chào hỏi đi.”

“Tôi không quen anh ta! » Trình Dao Dao lạnh như băng nói.

Một tiếng này của Trình Dao Dao không nhỏ, Trương Hiểu Phong vội vàng kéo cô : « Nhỏ giọng dùm chút, người ta nghe thấy được. »

Tạ Ba mặt không biểu tình đi qua, lưu lại bóng lưng hờ hững cho Trình Dao Dao.

Vành mắt Trình Dao Dao đỏ lên, sợ Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong phát hiện, vội đội nón tre che mắt, la hét trời nóng, phải xuống núi.

Đến tối, tâm tình của Trình Dao Dao vẫn không tốt, cũng không cần nấu cơm. Đóng góp nấm gà hoa và nấm kèn, Trình Nặc Nặc nấu một nồi canh nấm gà hoa và một đĩa nấm tạp xào.

Gà hoa ngon vô cùng, cảm giác tươi non, thậm chí thích hợp nấu canh hơn gà tung. Nấm tươi mới thêm củ tỏi xào lên, chỉ cần thêm chút muối, tươi ngon muốn nuốt cả lưỡi. Còn có nước linh tuyền vẽ rồng điểm mắt, cũng coi là một bữa ăn tương đối ngon.

(Vẽ rồng điểm mắt : ví với việc thêm vài câu quan trọng ở phần then chốt trong bài văn hoặc bài nói làm nội dung phong phú sinh động hơn. Do tích Trương Tang Do vẽ bốn con rồng nhưng không vẽ mắt, vì lo rằng nếu vẽ mắt thì rồng sẽ bay mất. Mọi người không tin. Nhưng khi Trương lấy bút điểm mắt cho một con rồng thì sấm sét nổi lên, bức vách lung lay và con rồng có mắt bay vυ"t lên, ba con kia vẫn ở yên chỗ cũ.)

Gần đây linh khí trong thức ăn càng ngày càng đủ. Trình Dao Dao sảng khoái duỗi người một cái, tâm tình rốt cuộc dễ chịu hơn chút.

Trước khi ngủ, Trình Dao Dao như thường lệ chọn quần áo ngày hôm sau muốn mặc để trên cái rương. Đây là thói quen lúc là đại tiểu thư đời trước, khi đó cô có phòng để quần áo rộng trăm mét vuông, bây giờ chỉ còn mấy bộ quần áo. Nhưng may mà thẩm mỹ của cô tốt, mấy bộ quần áo có thể phối hợp mặc ra ngoài cảm giác không giống nhau.

Trình Dao Dao mặc váy ngủ, sợi tóc rối tung ở đầu vai, làn da vô cùng mịn màng. Lưu Mẫn Hà ngồi trên chỗ mình nằm, đôi mắt giấu trong mái tóc cắt ngang trán dòm ngó cô.

Thấy Trình Dao Dao nửa ngày không nằm xuống, trong mắt cô lo nghĩ.

Loading...