Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 112
Cập nhật lúc: 2024-08-30 18:25:55
Lượt xem: 237
Nữ thanh niên trí thức khác nói: “Nam thanh niên trí thức ở chỗ các cô làm gì vậy? Làm sao có thể để các cô tự mình ra ngoài? Quá nguy hiểm!”
“Đúng vậy. Nhóm thanh niên trí thức chỗ chúng tôi đều hành động tập thể.”
Mọi người cô một câu tôi một câu, truyền vào tai Thẩm Yến, đánh hắn mặt đỏ tía tai.
Thẩm Yến luôn luôn là tiêu điểm của mọi người, việc nở mày nở mặt hôm nay đều để Tạ Ba làm. Nhìn nhóm nam thanh niên trí thức khác xưng anh gọi em với Tạ Ba, nhóm nữ thanh niên trí thức châm chọc giống như đ.â.m vào lòng tự tôn của hắn.
Thẩm Yến rất muốn giải thích mình không mặc kệ Trình Dao Dao các cô, nhưng… nhưng chuyện lại như vậy.
Lúc này, Trình Nặc Nặc sợ hãi mềm mại dựa vào cạnh hắn, nói khẽ: “A Yến, đêm nay…”
Đây là ám hiệu của bọn họ. Thẩm Yến nhìn Trình Nặc Nặc, trời chiều bao phủ mặt Trình Nặc Nặc, màu da trắng muốt bị nhiễm đỏ, nổi bật ra ngũ quan bình thản.
Thẩm Yến giật nảy mình, chăm chú nhìn lại, mặt Trình Nặc Nặc vẫn trắng nõn không tì vết, đôi mắt ngập nước nhìn mình, bên trong chứa đựng sùng bái và mềm mại.
Thẩm Yến nuốt nước bọt, **của hắn kí©h thí©ɧ hắn, làm tâm tình uể oải của hắn phấn chấn.
Thôn Đập Thượng, thôn Đào Am và thôn Điềm Thủy cùng một đoạn đường, sau đó nhóm thanh niên trí thức lần lượt tách ra. Chờ Trình Dao Dao các cô trở lại thôn Điềm Thủy, sắc trời đã hoàng hôn.
Tạ Ba cõng giỏ lớn, cũng không quay đầu đi luôn. Trình Dao Dao trừng mắt nhìn bóng lưng hắn, bẹp miệng.
Hàn Nhân nói: “Cô sao thế?”
“Chân tôi đau!” Trình Dao Dao hầm hừ.
Hôm nay Hàn Nhân chạy đi tìm người giúp, mặc dù là Trình Dao Dao ám hiệu cho cô, Hàn Nhân vẫn rất áy náy, cảm thấy mình bỏ một mình Trình Dao Dao thật không có nghĩa khí. Hiện tại vô cùng nhẫn nại với Trình Dao Dao: “Được rồi, ai bảo chúng ta không gặp được xe để đi nhờ. Trở về tôi giúp cô gánh nước tắm, được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-112.html.]
“Đây chính là cô nói.” Lúc đầu Trình Dao Dao cũng không tức giận Hàn Nhân, lập tức cười nói.
Trở lại chỗ thanh niên trí thức, Hàn Nhân bận rộn mang đồ mình mua bày trên giường sắp xếp lại. Trình Dao Dao lấy một túi sữa bột cùng bánh Sa Kỳ Mã bỏ vào trong bọc, thừa dịp không ai chú ý vụиɠ ŧяộʍ ra cửa.
Nhà bí thư chi bộ còn chưa ăn cơm. Bàn ăn để ở bên trong nhà chính, mùi thịt xào ớt bay ra, xem ra hôm nay có khách quý.
Trình Dao Dao không ngờ bọn họ còn chưa ăn cơm chiều, có chút lúng túng : « Nhà bác có khách ạ, hôm nào cháu lại đến. »
Vương Thúy Bình kéo tay Trình Dao Dao, thân thiết nói : « Không sao ! Đến, vào nhà chính rồi nói. »
Trình Dao Dao không chịu, cuối cùng đi phòng phía tây.
Cháu trai lớn của Vương Thúy Bình mới 2 tháng, cả phòng toàn mùi sữa, nằm trong nôi phun bọt. Trình Dao Dao cẩn thận từng li từng tí ôm trong chốc lát, đứa bé kia nhìn Trình Dao Dao cười không ngừng.
Vương Thúy Bình vui mừng nói : « Bé cũng biết đẹp xấu đấy. Để nó nhìn cô nhiều một chút, về sau hắn giống cô đẹp một chút thì tốt ! Có phải hay không a tiểu quai quai, nhìn dì này nhiều một chút. »
Trình Dao Dao mím môi cười một tiếng, nói: “Nếu đã gọi cháu là dì, lúc đầy tháng bé cháu cũng không đưa cái gì, hôm nay cháu vào thành, mau túi sữa bột, coi như cháu tặng cháu trai quà đầy tháng. »
Trình Dao Dao nói, lấy một túi sữa bột và một bao giấy đỏ đựng bánh Sa Kỳ Mã ra. Vương Thúy Bình liên tục nói không cần, thấy Trình Dao Dao để đồ ở trên giường, mặt hùng hổ nói : « Cháu xem cháu đi, khách khí như vậy, về sau thím cũng không dám để cháu tới cửa ! »
Giọng nói này đã thân thiết hơn nhiều, tự xưng là thím.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Dao Dao cười ngọt ngào làm người yêu thích : «Cháu lại đến ! Cháu còn muốn thường thường đến xem bé nhỏ nhà cháu đó. Có phải hay không bé ? »
Bé cười khanh khách, duôi tay không đến bắt tóc đen rũ xuống của Trình Dao Dao.