Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 106
Cập nhật lúc: 2024-08-30 15:54:43
Lượt xem: 312
Hàn Nhân ngượng ngùng hỏi Trình Dao Dao: “Cô đem phiếu điểm tâm đều chia cho chúng tôi, bản thân cô không cần lưu lại hai phiếu à?”
Trình Dao Dao cười cười: “Không sao, bây giờ tôi chỉ thấy hứng thú với phiếu lương thực thôi.”
Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong không phí công cầm phiếu điểm tâm của cô, một phiếu điểm tâm đổi được mười cân phiếu lương thực phụ, giá cả ưu đãi hơn so với chợ đen, có điều Trình Dao Dao không để ý chút tiền đó.
Trong rương nguyên chủ còn ít điểm tâm và bánh quy, Trình Dao Dao đã ăn thử. Đầu năm nay hương vị điểm tâm nhàn nhạt, coi trọng việc no bụng, đối với Trình Dao Dao mà nói thật sự thô ráp khó mà nuốt xuống.
Chờ sau khi chuyển ra khỏi ký túc xá, Trình Dao Dao muốn tự tay làm chút điểm tâm ăn, trước tích lũy phiếu lương thực đã.
Điểm tâm muốn mua nhất đã mua được, mấy người Trình Dao Dao bắt đầu chuyển sang những quầy hàng khác.
Trình Dao Dao lấy phiếu băng vệ sinh vừa đổi mua băng vệ sinh dùng mấy tháng.
Nói đến hơi xấu hổ, con gái mỗi tháng đều có vài ngày như vậy. Đầu năm nay giá nhập băng vệ sinh cao, chỉ có thị trường lớn ở Bắc Kinh và Thượng Hải mới bán, phần lớn đều là hàng mẫu.
Các loại băng vệ sinh để lựa chọn không có nhiều, phần lớn là ba loại màu đỏ, xanh lá cây, xanh da trời, Trình Dao Dao chọn loại màu hồng nhạt điểm trắng đắt nhất, đem một chồng nhỏ phiếu băng vệ sinh sử dụng hết — Thời gian Lưu Hiểu Lị mang thai ít nhất nửa năm không dùng được băng vệ sinh, vô cùng sảng khoái đưa tất cả phiếu tồn cho Trình Dao Dao.
Nhân viên mậu dịch thu phiếu và tiền, dùng một tấm giấy dai (giấy gói hàng loại dày) bọc kỹ đưa cho Trình Dao Dao, Trình Dao Dao cất vào trong bọc.
Hàn Nhân ở một bên chặc lưỡi: “Cô mua điểm tâm và lương thực đều vung tay quá trán còn chưa tính, sao món đồ này cũng mua một đống lớn vậy?”
Trương Hiểu Phong nhỏ giọng nói: “Cô không xấu hổ à? Ở nơi đông người nói chuyện này.”
Trình Dao Dao không có gì xấu hổ cả, phóng khoáng nói: “Đây là vật phẩm thiết yếu, đương nhiên phải mua nhiều một chút để dự bị.” Mỗi lần vào thành đều phải che che lấp lấp mua món đồ này ở cung tiêu xã là việc rất phiền phức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-106.html.]
Chỉ tiếc mua được băng vệ sinh đúng một lần, bố Trình có thể mua được, nhưng lại không thể để bố gửi cái đó cho mình.
Hàn Nhân cùng Trương Hiểu Phong lại hiểu thành ý khác, mặt đỏ rần. Đầu năm nay, các cô gái đều dùng băng vệ sinh, mỗi cô gái dùng ít nhất 6,7 cái băng vệ sinh mỗi tháng.
Thứ nhất băng vệ sinh là vật phẩm cần thiết, thứ hai… băng vệ sinh dùng xong muốn giặt rồi phơi, thường bị mất. Trong lòng các cô gái biết rõ, chung quy là mấy tên bỉ ổi cùng mấy tên du côn trộm đi, ngoại trừ nghiến răng nghiến lợi mắng mấy câu cũng không thể tránh chuyện đấy được, đành phải mua thêm mấy cái dự sẵn.
Đây chính là việc bất đắc dĩ ở nông thôn.
Đường vàng đương nhiên phải mua thêm. Đường vàng một cân một đồng, đường trắng 0,78 đồng, đường hoa quả một đồng một cân, đường sữa 1 đồng 6 một cân.
Trình Dao Dao giàu có, một hơi mua năm cân đường vàng, năm cân đường trắng, một cân đường hoa quả, một cân đường sữa, bỏ ra 11 đồng 5 mao cùng phiếu 12 cân đường, tiêu hết phiếu đường bố Trình gửi tới. Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong cũng mua hai cân đường vàng.
Trình Dao Dao chỉ vào sữa bột trên quầy: “Xin hỏi sữa bột có hàng không?”
Trình Dao Dao mua nhiều, người bán hàng thấy bộ dáng cô không tầm thường, cho rằng xuất thân của cô chắc chắn giàu có, thái độ tốt hơn nhiều: “Sữa bột cho trẻ sơ sinh nhãn hiệu Sao Đỏ dừng hàng rồi, có sữa bột Nội Mông, 3 đồng 8 phân một túi, cần phiếu sữa bột, còn có sữa dê, 2 đồng 7, không cần phiếu.”
“Tôi có phiếu.” Trình Dao Dao lấy hai phiếu sữa bột ra, trên đó viết “Trẻ sơ sinh đặc biệt cần”, cũng không biết Trình Dao Dao làm sao có được. “Tôi muốn loại bên trong kia.”
Hàn Nhân nghe nói không cần phiếu, vội nói: “Sữa dê kia có hương vị gì? Thật sự không cần phiếu?”
Nhân viên mậu dịch nói: “Bột sữa dê này không cần phiếu, các cô đến đúng lúc, mới có đó. Nếu tới chậm khẳng định không mua được.”
Hàn Nhân suy nghĩ nửa ngày: “Tôi mua một túi.”