Tôi Sẽ Tán Đổ Anh Ấy - Chương 86
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:27:35
Lượt xem: 49
Thẩm Lạc Dương đầu đầy vạch đen, "Mày cũng đừng xem thường anh mày chứ."
Thẩm Trường An lười nói với anh.
"Mấy anh muốn ăn gì?" Lục Chi Ưu nhìn menu, ngẩng đầu lên hỏi bọn họ.
"Tụi anh cái gì cũng ăn được, em tự chọn được rồi." Mục Lạc cười cười nói.
Mấy người còn lại cũng không mở miệng, tỏ vẻ không có ý kiến.
Thế nên Lục Chi Ưu nhanh chóng chọn một bàn thức ăn.
Trong lúc chờ món ăn đem lên, Lục Chi Ưu cảm thấy nhàm chán, lấy di động ra nghịch, cô vừa khéo mở group bạn bè của Thẩm Trường An, anh vừa update mới trong group bạn bè, cô không nhịn được tò mò mà bấm vào.
Cho nên.
“Niềm vui ơi đến đây nào ~ Dù sao chúng ta cũng chỉ có một thời tuổi trẻ!
Tình yêu ơi đến đây nào ~ Dù sao thì thế gian đâu thiếu kẻ khờ dại!
Đến đây nào những lưu lạc ~ Đâu thiếu phương trời cho chúng ta ngao du!"
Giọng hát quen thuộc vang lên, mọi người bất ngờ.
Bốn người đều nhìn sang Lục Chi Ưu.
"Ặc, em… em không cố ý ha ha... ha ha ha."
Lục Chi Ưu rất muốn nhịn cười nhưng lại không nhịn được, bởi vì rất mắc cười, cứ tưởng tượng đến ba người đàn ông nhảy múa loạn lên cô đã không nhịn được cười.
Trong mắt của Thẩm Trường An cũng mang ý cười.
"Không có gì, muốn cười thì cười đi, vốn dĩ là quay cho mọi người xem mà." Thẩm Trường An nói với Lục Chi Ưu ở bên cạnh.
Câu này lại khiến cho Lục Chi Ưu cười càng to.
Ba người không thể đụng đến Lục Chi Ưu, thế nên đồng loạt ném ánh mắt chứa đao về phía Thẩm Trường An, Thẩm Trường An lại tự nhiên phớt lờ.
Lục Chi Ưu cười thật lâu mới dừng lại được.
"Em nói chứ, sao các anh lại để cho Thẩm Trường An quay clip lại thế?" Lục Chi Ưu hiếu kì, hỏi bọn họ.
"Đánh bài với nó thua" Thẩm Lạc Dương uống một hớp trà thật lớn.
Ba người bọn họ vốn dĩ muốn hợp lại đánh bại Thẩm Trường An, thế nhưng người tính không bằng trời tính, Thẩm Trường An chưa bị chỉnh, ngược lại lại dâng chính mình lên, thế nên bọn họ đã để lại một cái clip sỉ nhục cả đời như thế.
*
Lúc thức ăn được mang lên, ba người bọn họ đều phát hiện ra một điều, món ăn mà Lục Chi Ưu chọn đa số là món mà Thẩm Trường An ưa thích.
Lục Chi Ưu chọn món ăn đa số đều cay, bởi vì cô và Thẩm Trường An đều rất thích ăn cay.
Thẩm Trường An ăn đồ ăn trong chén của mình, không để ý đến ánh mắt u oán của ba người bọn họ.
Lục Chi Ưu chuyên tâm ăn cá chua cay, món cá ở nhà hàng này rất ngon, ngon quá đi mất.
"Khụ khụ... khụ khụ..."
Có lẽ do ăn quá nhanh cho nên Lục Chi Ưu bị sặc, cay đến nỗi nước mắt đều tuôn ra, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Thẩm Trường An vội vàng rót nước cho cô, nhưng cầm ấm trà lên mới phát hiện, nước trong ấm đã hết.
"Anh ra ngoài lấy nước cho em." Thẩm Trường An nói với Lục Chi Ưu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-86.html.]
Lục Chi Ưu ra sức gật đầu.
Vì thế Thẩm Trường An đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại bốn người bọn họ, từ lúc bắt đầu đã cảm thấy bầu không khí thật ngại ngùng.
"Nữ thần, là em theo đuổi Thẩm Trường An, hay là Thẩm Trường An theo đuổi em?" Mục Lạc hỏi.
"Thẩm Trường An nấu cơm cho em hả?"
"Thằng nhóc này còn chưa bao giờ nấu cho bọn anh ăn đâu"
"Thằng nhóc này có phải bình thường trông lịch sự nhã nhặn, nhưng trên giường thì không có đúng không?"
Thẩm Lạc Dương vừa dứt lời, mọi người im lặng.
Gương mặt Lục Chi Ưu lại đỏ bừng.
"Nhìn anh làm gì? Không lẽ mấy đứa không muốn biết?" Thẩm Lạc Dương trợn mắt liếc bọn họ.
"Khụ khụđược rồi."
Thẩm Trường An nhờ nhân viên phục vụ lấy một ly nước, vừa đến cửa bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Thẩm Lạc Dương.
Anh trực tiếp đẩy cửa ra.
Sau đó đưa ly nước cho Lục Chi Ưu, "Uống nước đi."
Lục Chi Ưu cầm ly nước, "ừng ực" uống một hơi hết sạch, sau khi uống xong cô mới bình thường trở lại, ớt ở đây cay quá đi mất.
"Mấy người vừa nãy hỏi gì?" Thẩm Trường An nhìn về phía ba người họ.
"Ặcđồ ăn nhà hàng này ngon ghê." Mục Lạc nói với Thẩm Ngọc Luân bên cạnh.
"Ừ, mình cũng thấy thế, anh nói đi, Lạc Dương."
"Ngon lắm, cá chua cay rất đúng vị"
Sau đó ba người cắm đầu ăn.
Cơm nước xong đã hơn 8 giờ, bọn họ đều lái xe đến, cho nên mọi người chào tạm biệt nhau xong liền rời khỏi.
Thẩm Trường An đậu xe dưới hầm, hai người cùng nhau đi về.
Sau khi vào thang máy, Lục Chi Ưu nhìn Thẩm Trường An, hỏi: "Bác sĩ Thẩm, vì sao ba người bọn họ ở trước mặt anh lại ngoan như thế?"
Còn có thể vì sao, đương nhiên là bị hành hạ từ nhỏ rồi.
"Có hả, làm gì có."
"Ting"
Cửa thang máy mở, bọn họ bước ra ngoài.
Thẩm Trường An nhìn cửa nhà mình, Lục Chi Ưu đi sau anh, ngay lúc Thẩm Trường An mở cửa, Lục Chi Ưu nhanh nhẹn kéo tay anh lại.
Sau đó kiễng chân, "bẹp" hôn một cái lên môi Thẩm Trường An.
"Bác sĩ Thẩm, hôn chúc ngủ ngon."
Nói xong cô mỉm cười tươi rói nhìn anh, vui vẻ quay người đi mở cửa nhà mình, ngay lúc định bước vào nhà, bỗng nhiên cô cảm thấy có một bóng đen phủ đến, cô ngửi thấy hương quýt tươi mát từ trên người anh.
Giọng nói của anh truyền tới, mang theo một chút khàn khàn, gợi cảm không nói nên lời.
"Lục Chi Ưu, em có nghe câu, quá tam ba bận chưa?"