Tôi Sẽ Tán Đổ Anh Ấy - Chương 83
Cập nhật lúc: 2024-09-15 18:02:30
Lượt xem: 36
Vốn dĩ cuối tuần rảnh rỗi, nhưng Lục Chi Ưu lại phải ra ngoài hứng nắng chụp ngoại cảnh.
"Chị Chi Ưu, tạo dáng, tạo dáng nào!"
Lục Chi Ưu sửng sốt.
OMG, em gái Giang Nam này sao tinh mắt thế, ngay cả lúc cô không tập trung mà cô ấy cũng có thể nhận ra, có để người ta sống không chứ?
Cười áy náy với cô ấy xong cô lại tập trung tạo dáng.
Bởi vì đây là bộ ảnh cá nhân, cho nên chỉ cần chụp ảnh một mình cô.
Cô mặc một bộ quần áo mới nhất năm 2016, chiếc váy họa tiết hoa viền ren, hai màu trắng và hồng nhạt kết hợp, pha thêm chút đỏ, phần cổ và tay áo đều có tua rua, chân váy xếp li, chân mang đôi giày vải màu trắng, dây giày đen thắt hình nơ bướm rất xinh đẹp.
Mái tóc dài được vén ra sau, thả xuống thắt lưng.
Cô kiễng mũi chân, rướn người về phía đóa hoa mới nở trên bức tường đối diện, gương mặt nở nụ cười rực rỡ nhìn về ống kính.
"Được rồi, chúng ra nghỉ một lát." Lâm Giang Nam ra dấu OK với Lục Chi Ưu.
Lục Chi Ưu buông cánh tay, xoa xoa vài cái, tay sắp bị phế rồi.
Cô bước tới ghế ngồi nghỉ, vừa ngồi xuống liền cầm di động lên, mở app Beauty Cam lên, chụp một tấm tự sướng, đã lâu rồi cô chưa phát phúc lợi cho mấy bà xã của mình rồi, mở VSCO lên chỉnh màu, rồi mới đăng lên weibo.
Lục Chi Ưu V: Nữ thần của các em đã Login, Sơn Chi Hoa, các em ở mô?
Sau đó kèm theo tấm ảnh chụp vừa nãy của mình.
OK, bấm đăng.
Cô vừa mới đăng Weibo, trong nháy mắt, tất cả Sơn Chi Hoa đều đã login.
Comment, lượt share tăng vèo vèo như bão, lượt share đã lên 40 vạn, comment đã hơn 75 vạn.
Phía dưới là một chuỗi bình luận.
Sơn Chi Hoa Khai: Mấy ngày không gặp, nữ thần ngày càng đẹp.
Lục Chi Ưu đẹp nhất: Nữ thần xõa tóc lại càng thêm nữ thần.
Chỉ yêu Lục Chi Ưu: Báo cáo nữ thần, Sơn Chi Hoa của chị đã login rồi nè.
Lục Chi Ưu lướt weibo một lúc, lại lướt ít thông tin, vừa ngẩng đầu đã thấy người đại diện của Khương Trừng đang phát nước uống cho nhân viên.
Người đại diện của Khương Trừng - Tần Hiểu Thiên là người đại diện vàng có tiếng trong giới người mẫu, gà trong tay anh ta mà ra mắt thì chắc chắn sẽ nổi tiếng, có người hot ở giới người mẫu, có người chuyển sang làm diễn viên, rất có tương lai.
Một người đại diện có nhiều nghệ sĩ là điều bình thường, nhưng mấy năm trước, sau khi Tần Hiểu Thiên nhận Khương Trừng, liền buông hết mấy người mẫu trong tay mình, dồn hết tinh lực vào người Khương Trừng, mà Khương Trừng cũng không làm anh thất vọng, dựa vào đôi chân dài và gương mặt không có góc c.h.ế.t kia, rất nhanh đã bộc lộ tài năng trong giới người mẫu, do đó tiến quân vào giới, thậm chí bước vào con đường siêu mẫu quốc tế.
Lúc Tần Hiểu Thiên đang phát nước cho nhân viên, cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình, anh ngẩng đầu nhìn lại vừa lúc bắt gặp ánh mắt tìm tòi của Lục Chi Ưu.
Lúc này, Lục Chi Ưu vô cùng xấu hổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-83.html.]
Tần Hiểu Thiên nhìn cô một lát, sau đó cầm một chai nước bước đến.
Anh đưa chai nước trong tay cho cô, "Cô Lục, uống nước đi."
"Cám ơn" Cô đưa tay nhận lấy.
Tần Hiểu Thiên mỉm cười nhìn cô sau đó tiếp tục phát nước cho nhân viên công tác.
*
So với Lục Chi Ưu, cuối tuần của Thẩm Trường An lại nhàn rỗi hơn nhiều, bởi vì tuần này anh được nghỉ, thế nên bây giờ đang ở võ quán của Thẩm Lạc Dương.
Trên võ đài to to, mấy người đàn ông ngồi thành một vòng trên đó.
"Phắc, em còn chưa đi mà!" Tay Mục Lạc cầm bài, ồn ào với Thẩm Lạc Dương.
"Vậy thì mày nhường anh đi trước đi!" Thẩm Lạc Dương hút một hơi thuốc, gắt gỏng nói.
"Tiểu vương!" Mục Lạc đắc ý đưa bài mình ra.
"Đại vương!" Thẩm Lạc Dương nhìn anh ghét bỏ, sau đó đánh ra đại vương.
"Có bản lĩnh thì mày đánh đi, đánh cho anh mày xem thử!”
"Em em..."
"Em em em cái gì hả, mày thử nói thêm câu nữa coi?" Mém tí nữa là Thẩm Lạc Dương bụp vào mặt Mục Lạc.
"Được rồi, đánh bài thôi mà, không để yên cho người ta đánh bài nữa hả?" Thẩm Ngọc Luân không chịu nổi, lên tiếng.
"Ăn"
Anh vừa nói dứt câu, bỗng dưng có một âm thanh.
Thẩm Trường An đem bốn lá bày trên tay mình đánh xuống.
"DM!"
"Phắc!"
"Bố nhà nó!"
Ba âm thanh đồng thời vang lên.
Thẩm Trường An bình tĩnh nhìn ba người bọn họ, nhàn nhã phủi phủi tay sau đó đứng dậy.
"Nhận thua đi, từng người từng người một bước ra được rồi đó." Thẩm Trường An mỉm cười.
Thẩm Lạc Dương, "A, anh đột nhiên nhớ ra, anh còn chưa huấn luyện mấy học viên mới tới nữa."
Thẩm Ngọc Luân, "Mình... mình bỗng dưng nhớ ra, hôm nay mình phải ra ngoài mua đồ ăn, đã trễ rồi, mình phải về..."
Mục Lạc cầm điện thoại trong túi ra, vài giây sau.