Tôi Sẽ Tán Đổ Anh Ấy - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-08-28 17:48:51
Lượt xem: 120
“Đau như thế nào?” Đôi mắt anh lạnh đi, tiếp tục hỏi.
“Tim bỗng nhói lên” Lục Chi Ưu vừa lấy tay che n.g.ự.c vừa nói.
Thẩm Trường An biết được Lục Chi Ưu đang trêu mình, gương mặt càng thêm lạnh lẽo, mấy ngày nay cô đều như thế.
“Tim bỗng nhiên nhói lên, kì lạ thật” Anh mặt lạnh nói.
Lục Chi Ưu không phát hiện ra Thẩm Trường An đang khó chịu.
“Bác sĩ Thẩm biết tại sao tôi lại đau tim không?”
Thẩm Trường An “Tôi không biết”
“Là vì tim tôi quá bé, mà anh trong lòng tôi lại quá lớn, cho nên đau” Lục Chi Ưu cười tủm tỉm nhìn anh.
Nghe Lục Chi Ưu nói, khóe miệng anh run rẩy, nhưng gương mặt lại càng lạnh, anh lui về sau vài bước.
“Cô Lục, cô cảm thấy trêu chọc người khác vui lắm hả?” Thẩm Trường An lạnh lùng nhìn cô.
“Hả?” Lục Chi Ưu không phản ứng kịp.
“Cô hết đau chân rồi tới đau đầu, đau tim, cô không thấy phiền hả? Cô rảnh rỗi có thời gian, nhưng không phải ai cũng có thời gian chơi với cô, có hiểu không hả?
Lục Chi Ưu sửng sốt hoàn toàn, mấy ngày nay mặc cho cô có nói cái gì, anh đều lạnh nhạt trả lời: Ừ”, “Ồ”, “Được”
Chưa bao giờ anh nói nhiều với cô như thế này.
“Bác sĩ Thẩm, anh có sao không?” Cô nhìn anh.
“Anh đếm kỹ lại xem, vừa rồi anh nói với tôi một hơi 48 từ đấy!”
Thẩm Trường An , “…”
Cô lại ở đó mà đếm anh nói bao nhiêu từ! Thẩm Trường An cảm thấy mình sắp tức đến nổ phổi rồi, anh không nói gì thêm, liền bước ra khỏi phòng.
“Này, bác sĩ Thẩm, anh đừng đi, anh giận rồi hả? Bác sĩ Thẩm~”
“Ầm” tiếng cửa phòng bệnh lại vang lên.
Lục Chi Ưu nằm xuống giường.
Thẩm Trường An hình như giận rồi, hơn nữa là giận muốn điên rồi, nhưng sao cô lại thấy, Thẩm Trường An giận lên lại càng đẹp trai thế này!
*
Từ sau sự kiện kia, mấy ngày nay Thẩm Trường An không thèm quan tâm đến Lục Chi Ưu, mỗi ngày đến đây khám bệnh rồi rời đi, mỗi khi Lục Chi Ưu nhấn chuông, anh đều gọi y tá sang đấy.
Buổi chiều, khi y tá đưa cô đi đến bãi cỏ của bệnh viện phơi nắng, lại gặp một cô gái đeo đôi kính râm bự chảng, bịt khẩu trang kín mít, không thấy gương mặt đâu cả.
Cô gái này nhìn quen lắm nha.
“Em gái y tá à, bạn của tôi đến thăm, tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy, có được không vậy?” Cô nói với y tá đứng phía sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-7.html.]
Y tá nhìn cô gái đang đi về phía này, dù có chút nghi ngờ nhưng người ta đã nói vậy rồi, cô chỉ có thể tránh đi mà thôi.
Sau khi cô y tá rời đi, Lục Chi Ưu liền chào hỏi với cô gái kia.
“Hey, Kiều Mạch~”
Hứa Kiều chính là bạn khuê mật lâu năm của cô.
Cô gái này chính là chủ tiệm bánh ngọt, là bà chủ tiệm bánh nổi tiếng trên mạng, bởi vì dáng người eo nhỏ chân dài, lại còn biết làm đủ các loại bánh, cho nên được dân mạng tặng cho một cái tên Tây Thi bánh ngọt, fan của cô hầu như là khách hàng trung thành của tiệm bánh.
Vì thế tiệm bánh của cô nổi tiếng vô cùng, không chỉ bán tại cửa hàng, mà còn kinh doanh trên Taobao, tuy nhiên nhóm fan của Hứa Kiều chỉ vì muốn gặp cô một lần, còn không tiếc đi máy bay đến cửa hàng của cô mua bánh.
Ấn tượng đầu tiên của Lục Chi Ưu với Hứa Kiều khi xưa cũng chỉ là một đóa sen trắng* xinh đẹp mà thôi.
*Bạch liên hoa/ hoa sen trắng: là mấy cô trong sáng, thánh thiện như thánh nữ á.
Ban đầu Lục Chi Ưu một lòng một dạ muốn quyến rũ đóa sen trắng Hứa Kiều này.
Rất lâu sau, khi cuối cùng cô cũng đã quyến rũ được sen trắng thì mới phát hiện, người mình quyến rũ đâu phải sen trắng, rõ ràng là sen trắng giả nhá, nói cô ấy là sen trắng thì thật là sỉ nhục mấy đóa sen trắng chính tông.
Cái cô nàng này mà tàn bạo lên thì đàn ông chỉ xách dép chạy, lúc mắng người cứ như sao độc mồm chuyển thế, mắng người bằng miệng không đủ, còn dùng đến cả bạo lực.
Nhưng mà bọn cô, một người mặt dày, một người lưu manh, đúng là tuyệt phối.
Hứa Kiều cao khoảng 1m70, hôm nay cô mặt một cái croptop đen, ôm sát người, khoác áo khoác jeans xanh đậm bên ngoài, váy dài lưng cao màu trắng, dưới chân mang một đôi sneaker mới tinh.
Mái tóc đen dài xõa sau lưng, không cần chạm vào cũng biết nhất định là mềm mại như tơ.
Sen trắng đều thích để tóc dài đen thẳng (sen trắng giả cũng vậy.)
Hứa Kiều bước đến bên cạnh, chĩa tay vào đầu cô: “Đừng có mà trêu tớ”
Lục Chi Ưu cười: “Không phải do gặp cậu tớ liền thấy vui hay sao~, lẽ nào cậu không vui khi gặp tớ hả?”
Hứa Kiều lườm cô.
Lục Chi Ưu: “Này, tớ là bệnh nhân đấy, cậu dám dùng ánh mắt đó nhìn tớ hả, có muốn đi khám mắt không?” ←_ ←
“Biến ngay, cậu mà bệnh gì chứ, một cọng lông cũng có mất đâu.”
“Cậu không thấy chân tớ hả? Bó bột rồi nè” 〒_〒
Lục Chi Ưu dùng ánh mắt cún con nhìn cô.
“Bớt đi nhá, lúc đầu thì có nghiêm trọng, nhưng giờ đã khỏi rồi, còn làm bộ với tớ hả?”
“Hừ, bản nữ thần chọn không trả lời”
Hứa Kiều tiện tay ném túi xách đang cầm lên đùi của Lục Chi Ưu.
“Kiều Mạch à, hình như tớ lại chọc giận bác sĩ Thẩm rồi, mấy ngày nay anh ấy không thèm để ý tớ nữa” Lục Chi Ưu bắt đầu tố khổ với Hứa Kiều.
“Cậu lại làm cái gì nữa hả?”