Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Sẽ Tán Đổ Anh Ấy - Chương 68

Cập nhật lúc: 2024-09-11 20:31:22
Lượt xem: 20

"Hả? Cô cũng quay về hả? Cẩn Duyên vừa nãy nói với tôi cậu ấy phải đi ghi hình chương trình, cho nên đi trước rồi, bây giờ cô cũng bảo cô phải về, lâu lắm rồi mới gặp nhau, vốn muốn mời cô ở lại Thượng Hải chơi vài ngày, rốt cục cô lại quay về nhanh như thế!"

 

"Sorry mà, lần sau nhé, ghi hình đợt sau tôi sẽ ở lại thêm mấy ngày." Lục Chi Ưu vỗ vỗ vai Hạ Thiên.

 

"Được rồi, cô đã nói rồi đấy nhé, lần sau phải ở lâu đó."

 

"Được được, một lời đã hứa."

 

Quay lại khách sạn, Lục Chi Ưu thay đồ xong liền đến sân bay cùng với Khương Thang.

 

Về tới Ninh Hạ đã hơn 12 giờ khuya.

 

Không biết ai tuồn tin tức mà sân bay tối nay đèn đuốc sáng trưng, fans của Lục Chi Ưu - Chi Tử Hoa đứng đông nghẹt cả đại sảnh sân bay.

 

Nhờ có nhân viên sân bay hộ tống, vất vả lắm cô mới lết lên được xe của mình.

 

"Chị Lục, có muốn đi ăn cái gì không?" Khương Thang hỏi.

 

Lục Chi Ưu mỉm cười nhìn anh.

 

"Được rồi, lái xe cẩn thận"

 

"Dạ, em biết rồi."

 

Lục Chi Ưu vừa vào của đã cởi phăng đôi giày cao gót, cô bước vào nhà, Bánh Trứng và Đại Hắc bay vèo đến, vây quanh cô không tha, chắc là đã đói bụng lắm.

 

"Chị đã về, có phải đói bụng rồi không?"

 

Lục Chi Ưu nhanh tay cầm lấy túi thức ăn đổ ra cho chúng, rồi ngồi bệt xuống thảm.

 

"Bọn cưng ăn rồi, chị còn chưa được ăn đây, ăn gì bây giờ nhỉ?"

 

Lục Chi Ưu đứng dậy vào phòng bếp.

 

Mở tủ lạnh ra, trong đó còn một ít bánh mì.

 

"Quên đi, ăn tạm một chút vậy" Lục Chi Ưu lấy bánh mì trong tủ lạnh ra.

 

Cô ra ngoài phòng khách, đang chuẩn bị ăn thì nhận được tin nhắn của Thẩm Trường An.

 

Nam thần nhà tôi: Anh làm bữa khuya, muốn ăn không, em có chìa khóa nên tự mở cửa nhé.

 

Đọc tin nhắn, mắt Lục Chi Ưu vụt sáng.

 

Thì ra bác sĩ Thẩm có ở nhà, không phải anh ấy đang trực ban hay sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-68.html.]

 

Lục Chi Ưu cũng không nghĩ nhiều, bỏ bánh mì trong tay xuống, cầm lấy chìa khóa trong túi xách, nhanh chân chạy sang nhà Thẩm Trường An đối diện.

 

Cô thành thục mở cửa nhà Thẩm Trường An.

 

"Bác sĩ Thẩm, em tới đây ~"

 

Lục Chi Ưu mở cửa ra liền vọt vào.

 

"Ừ, tới rồi à, mì sắp chín nè."

 

Thẩm Trường An lấy cà chua, hành, gừng, rau thơm ra rửa cho sạch sẽ, sau đó cắt cà chua ra thành từng miếng, hành lá xanh xanh, gừng xắt nhỏ, rau thơm.

 

Bật bếp điện lên, chế dầu vào, đợi dầu nóng lại cho hành và gừng vào phi thơm.

 

Bỏ cà chua vào đảo đảo vài cái cho đến khi ra nước rồi mới thêm nước vào, sau đó thêm hạt nêm vào, chờ cho nước thịt ngấm vào, cho nước sốt thêm đậm đà, không lâu sau đã nấu xong, anh lấy trứng gà đập bỏ vào, không khuấy lên mà giảm lửa lại.

 

Chần trứng chín xong, bỏ mì vào nấu, nêm nếm gia vị.

 

Sau đó để lửa to lên, nấu cho mì mềm ra, sau khi tắt lửa 10 giây, lại bỏ thêm tiêu vào, múc vào bát, cho hành và rau thơm lên.

 

"Thơm quá đi."

 

Lục Chi Ưu bị mùi hương của cà chua và trứng kích thích chạy tới.

 

Thật ra bụng cô đã biểu tình từ lâu rồi, vốn nghĩ rằng tối nay chỉ ăn bánh mì để sống qua đêm, ngờ đâu lại được ăn mì do chính tay bác sĩ Thẩm nấu.

 

Ngửi được mùi thơm của trứng, lại do bác sĩ Thẩm nhà cô nấu, con sâu tham ăn trong bụng của cô đã bị gọi hồn xuất hiện rồi.

 

Thẩm Trường An bưng bát mì trứng cà chua ra đã thấy Lục Chi Ưu ngồi ngay ngắn trên bàn anh, ánh mắt nhìn chăm chú vào bát mì trên tay anh.

 

Nhìn dáng vẻ của cô, Thẩm Trường An cảm thấy buồn cười, chắc là đã đói lắm rồi.

 

Anh đặt tô mì lên bàn, lấy đũa và muỗng cho cô.

 

Hai mắt phát sáng nhìn tô mì trứng cà chua thơm nức mũi, nước sốt đo đỏ rưới trên mặt, thêm hai quả trứng chần nước sôi, còn có thể thấy tròng đỏ thấp thoáng bên trong, bên trên có rắc hành lá và rau thơm, trắng trắng, đỏ đỏ, xanh xanh.

 

Nhưng cô phát hiện chỉ có một tô mì.

 

"Sao chỉ có một tô? Anh không ăn hả?" Lục Chi Ưu hỏi anh.

 

"Ừ, anh không ăn, em mau ăn đi, mì nguội rồi ăn không ngon đâu."

 

Lục Chi Ưu cầm đũa chọc chọc tô mì, bỗng dưng ngẩng đầu, ánh mắt trong veo nhìn Thẩm Trường An.

 

"Bác sĩ Thẩm, khuya rồi mà anh vẫn chưa ngủ, có phải là đang chờ em không?"

Loading...