Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Sẽ Tán Đổ Anh Ấy - Chương 60

Cập nhật lúc: 2024-09-09 19:48:37
Lượt xem: 48

"Được được, ngâm xong rồi chúng ta đi ăn, ăn gì thì ngon nhỉ?"

 

"Ở gần chỗ đó có một nhà hàng Nhật mới mở, bác muốn đi không ạ?"

 

"Đi đi đi đi, bác thích ăn món Nhật nhất!"

 

Thẩm Trường An, "..."

 

Được thôi, anh bị coi nhẹ rồi, bị coi nhẹ một cách lồ lộ luôn.

 

Thật là đau lòng quá đi.

 

*

 

Thẩm Trường An cầm di động, nhìn status của mẹ mới vừa đăng.

 

Mẹ già: Có người đẹp bên cạnh, tâm trạng thật tốt!

 

Trong ảnh, mẹ và Lục Chi Ưu mặc áo tắm ngâm mình trong dòng nước đang selfie.

 

Ở dưới, bình luận liên tiếp ùa đến.

 

Ba già: vợ đẹp nhất

 

Thẩm Lạc Dương: Đây không phải là Lục Chi Ưu ư? Sao lại

 

Thẩm Ngọc Luân: Thì ra thằng nhóc Thẩm Trường An lại nhanh tay đến thế!

 

Thẩm Tự: nữ thần của con, nữ thần của con!

 

Mục Lạc: Hình như con biết được gì thì phải…

 

Mục Lạc.

 

Thẩm Trường An ngẩng đầu nhìn lướt qua chỗ Mục Lạc.

 

Vừa ngẩng lên thì thấy Mục Lạc đang nhìn mình cười bí hiểm.

 

"Dẹp cái ý nghĩ YY của cậu đi, không phải như cậu nghĩ đâu."

 

"Ồ! Đã gặp phụ huynh rồi cơ đấy, lại còn không như mình nghĩ!"

 

"Cậu có tin không?"

 

"Ơ ~ tớ tin! Tớ tin mà!"

 

Thẩm Trường An lườm anh, "Nói chuyện đàng hoàng."

 

"Được được, mình có ngu mới tin cậu."

 

Thẩm Trường An, "..."

 

"Kệ xác cậu, mình đi kiểm tra phòng bệnh" Nói rồi Thẩm Trường An cầm báo cáo bước ra ngoài.

 

Mục Lạc nhướn nhướn mi.

 

Có tật giật mình chính là đây chứ đâu.

 

"Anh Thẩm, bác gái đăng trên mạng là sao ạ, còn có cái cô Lục Chi Ưu kia, là chuyện gì vậy?"

 

Mục Lạc đang định nhắn weixin tán gẫu với mẹ Thẩm, đang điều tra tình hình thì đột nhiên nghe thấy tiếng em gái mình.

 

Anh vội vàng tắt di động, đi ra ngoài xem thử.

 

Vừa bước ra đã thấy Mục Viện nắm chặt vạt áo blouse trắng của Thẩm Trường An không buông, vẻ mặt gấp gáp.

 

Thẩm Trường An đang nhíu mày, ánh mắt nhìn cái tay Mục Viện đang nắm áo mình.

 

Mục Lạc thở dài, đi về phía hai người họ.

 

"Tiểu Viện, em làm gì vậy?"

 

"Anh Thẩm, anh nói đi, không phải như thế đúng không?" Mục Viện không thèm để ý đến Mục Viện, lại hỏi Thẩm Trường An.

 

Mục Lạc nắm lấy cánh tay Mục Viện.

 

"Tiểu Viện, ở đây là bệnh viện, đừng quậy, ngoan" Anh thấp giọng.

 

Anh nắm tay Mục Viện, Mục Viện cầm lấy tay áo Thẩm Trường An.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-60.html.]

 

"Anh còn có việc, chuyện này nói sau." Thẩm Trường An gạt tay Mục Viện ra khỏi người mình, rồi trực tiếp rời khỏi.

 

"Anh Thẩm!"

 

Mục Viện gạt tay Mục Lạc ra chạy theo Thẩm Trường An.

 

Mục Lạc đứng tại chỗ có chút mất mát, chí ít, trong mắt mấy cô ý tá, Mục Lạc vô cùng mất mát.

 

"Ba người này là sao vậy?"

 

"Ây da da, xem ra y tá thực tập mới tới có quan hệ với bác sĩ Mục của chúng ta rồi, xem chừng cũng có dính dáng tới bác sĩ Thẩm luôn ấy chứ."

 

"Tình tay ba?"

 

"Thật hay giả? Không lẽ y tá thực tập này thay lòng đổi dạ, vứt bỏ bác sĩ Mục của chúng ta chạy theo bác sĩ Thẩm, cậu thấy sao, tiểu Hạ?"

 

Hạ Căng bị gọi tên chợt phản ứng lại.

 

"Ơ... tôi cũng không rõ" Hạ Căng nói.

 

"Ây, bác sĩ Mục thật đáng thương, tôi chưa thấy anh ấy tốt với ai như cô y tá kia đâu, sao lại bị đá cơ chứ?

 

"Bác sĩ Mục tốt lắm, nhưng thích bác sĩ Thẩm là chuyện bình thường, phái nữ ở bệnh viện chúng ta có ai có thể chống lại được sức hấp dẫn của bác sĩ Thẩm đâu, hoa sen lạnh lùng kiêu ngạo đấy."

 

"Đúng vậy ~"

 

Hạ Căng nhìn bóng dáng Mục Lạc cúi đầu mất mát ủ dột rời đi, cảm thấy trong lòng thật ê ẩm.

 

"Tôi không đi mua đồ đâu, mấy cậu đi đi."

 

"Hả, sao vậy?"

 

"Tôi không muốn mua, được rồi, vậy nha, tôi đi đây." Nói rồi Hạ Căng đi theo hướng Mục Lạc vừa rời khỏi.

 

"Ờ, được rồi."

 

"Vậy hai tụi tôi đi đây"

 

"Ừ"

 

Mục Lạc mở cửa thang thoát hiểm, đang định đi xuống lầu thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, anh quay đầu lại thì thấy Hạ Căng đang đứng đó.

 

Anh hơi ngạc nhiên, đã mấy ngày rồi Hạ Căng không thèm để ý đến anh, sao hôm nay

 

Không chờ anh phản ứng lại, Hạ Căng đã đi đến cạnh anh.

 

Sau đó

 

Dang hai tay vừa ôm vừa vỗ lưng anh.

 

Mục Lạc sợ ngây người!

 

Gì cơ?

 

Chuyện gì vậy?

 

"Mục Lạc, tôi biết anh rất buồn, không sao cả, nếu cảm thấy buồn thì cứ nói với tôi."

 

Buồn?

 

Buồn vì cái gì?

 

Hạ Căng vỗ vỗ vai anh vài cái rồi buông ra.

 

"Chuyện vừa nãy tôi đã thấy rồi, tôi biết trong lòng anh rất buồn, dù sao cô ấy đối với anh như thế, thật sự có hơi quá đáng."

 

Nhìn thấy cái gì?

 

Đối với tôi thế nào?

 

Quá đáng?

 

Ai?

 

"Này Hạ Căng không phải là cô hiểu lầm cái gì chứ?"

 

"Tôi tận mắt thấy rồi, anh cũng đừng xấu hổ, không có gì ghê gớm cả, yên tâm đi, tôi không cười anh đâu."

 

Mục Lạc co quắp, cô ấy đang nói gì thế, sao anh chẳng nghe hiểu gì hết?

Loading...