Tôi Sẽ Tán Đổ Anh Ấy - Chương 54
Cập nhật lúc: 2024-09-08 13:48:51
Lượt xem: 30
Tiểu Mễ và Khương Thang nhìn nhau, một người yên lặng lái xe, một người im lặng đỡ lấy Lục Chi Ưu, cả hai đều không nói lời nào, sợ làm Lục Chi Ưu tỉnh giấc, để cô ấy quậy trong xe là tiêu đời.
***
Khương Thang dừng xe trước khu nhà của Lục Chi Ưu.
Bọn họ nhìn Lục Chi Ưu đang ngủ trong xe, có chút lúng túng.
Nếu bọn họ đánh thức cô, cô quậy tưng lên thì sao đây, bọn họ không ngăn được, còn nếu không gọi cô dậy thì đưa cô lên nhà kiểu gì, không lẽ để cô ngủ trên xe một đêm?
Nếu để cô ngủ trên xe, bọn họ đảm bảo sáng mai chị Lục tỉnh lại, chắc chắc sẽ không nói hai lời, để bọn họ cạp đất mà ăn đấy.
Hai người tính tới tính lui cả buổi, cuối cùng quyết định đưa cô lên nhà, cho dù có làm cô tỉnh cũng phải mang lên.
"Chị Lục, đến nhà rồi" Khương Thang vừa nói vừa lay tỉnh Lục Chi Ưu.
Lục Chi Ưu đang mơ màng ngủ, bỗng nhiên bị người khác quấy rối, trong lòng khó chịu, bất mãn vung tay.
"Tránh ra, đừng có kéo tôi!” Lục Chi Ưu tức giận la lên.
Nhưng Khương Thang vẫn cứ kéo cô xuống xe.
Lục Chi Ưu vô cùng khó chịu tựa lên người Khương Thang.
"Khương Thang, chị cho cậu hay, chị sẽ trừ lương cậu, trừ hết lương mới thôi"
Cánh tay đang đỡ Lục Chi Ưu bỗng chốc cứng đờ.
"Chị Lục say rồi, chị đang đùa em đúng không?"
"Chị không say, cậu mới say đấy, chuẩn bị cạp đất đi" Lục Chi Ưu bực bội la lên.
"Chị Lục... đừng mà..."
"Không cần dìu chị, chị có thể tự đi!" Lục Chi Ưu đẩy Khương Thang ra, bước đi xiêu vẹo.
Dáng vẻ lung lay của cô, Khương Thang và Tiểu Mễ nhìn mà run rẩy, sợ cô té một cái là xong đời.
"Xem ra chị Lục say không ít đâu."
"Sau này không nên cho chị ấy uống rượu nữa, để paparazzi mà chụp được, chị Lục của chúng ta sẽ có một thời gian sục sôi trên weibo mất."
"Ai nói không phải chứ?"
Đang lúc Khương Thang và Tiểu Mễ nói chuyện, Lục Chi Ưu leo lên bức tường cao cao của khu nhà, nó cao cũng khoảng 2 mét ấy chứ.
"Chị Lục, chị làm gì thế? Mau xuống đây, ở trên đó nguy hiểm lắm" Khương Thang ngơ ngác, chạy nhanh về phía cô, sao mà mới có một lát mà chị chễm chệ lên trên đó rồi.
"Chị Lục, có chuyện gì xuống rồi nói được không?" Tiểu Mễ cũng chạy đến.
"Không, chị muốn ngồi trên đây" Lục Chi Ưu không thèm nhìn bọn họ, ngửa đầu ngắm trời, hai chân đung đưa trên mép tường, thân hình cũng lắc lư theo, Khương Thang và Tiểu Mễ nhìn mà hết hồn.
"Chị Lục"
Lục Chi Ưu ngửa đầu nhìn trời rồi lại cúi đầu nhìn bọn Khương Thang.
"Hừ... đừng nói nữa"
"Nhìn kìa, trời hôm nay nhiều sao ghê!" Lục Chi Ưu bỗng nhiên giơ tay chỉ lên trời.
Khương Thang nhìn theo hướng tay cô đang chỉ, đen mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-54.html.]
Đó mà là sao cái gì, rõ ràng mặt trăng mà.
"Làm sao bây giờ?" Tiểu Mễ sốt ruột.
Khương Thang lắc đầu, bây giờ anh rất đau đầu, cũng không thể dây dưa cả đêm thế này, hơn nữa đã 9 10 giờ đêm rồi, trong khu nhà vẫn còn có người qua lại, nếu để người khác nhận ra, đoán chừng chị Lục không tránh khỏi nhảy lên hot search đấy.
“Tiếp tục thế này không ổn, phải tìm cách mới được..." Khương Thang nói nhỏ.
Bỗng nhiên ánh mắt anh vụt sáng, ai u mạ ôi, sao anh lại quên mất một người nhỉ?
"Tiểu Mễ, đưa túi xách chị Lục cho tôi"
Tiểu Mễ có chút nghi ngờ nhưng vẫn đưa túi xách cho cậu.
Khương Thang lấy di động của Lục Chi Ưu từ trong túi, sau đó mở danh bạ.
Vừa mở danh bạ ra cậu liền thấy cái tên "Nam thần nhà tôi" đang đứng đầu.
Khương Thang khỏi cần nghĩ cũng biết, nam thần nhà cô, ngoại trừ Thẩm Trường An ra thì còn ai vào đây?
Vì thế anh không chút do dự ấn gọi.
Điện thoại rất nhanh đã được thông.
"A lô, Lục Chi Ưu?"
"Àbác sĩ Thẩm, em không phải chị Lục, em là Khương Thang..."
"Khương Thang?"
"Dạ, bác sĩ Thẩm, anh bây giờ có."
Bla bla bla, Khương Thang nói hết cho Thẩm Trường An.
Cuối cùng nghe Thẩm Trường An đáp lại một câu, "Được, chờ tôi một lát."
Cúp điện thoại, tâm trạng của Khương Thang bỗng chốc tốt lên hẳn.
"Anh gọi cho ai vậy?" Cô tò mò hỏi.
"Cứu tinh của chúng ta."
Hai người đứng chờ ở góc tường, tập trung canh chừng Lục Chi Ưu đang ngồi ở phía trên, sợ cô không cẩn thận té xuống.
Qua một lúc sau, Khương Thang nghe được tiếng bước chân.
Anh bèn ngẩng đầu lên nhìn.
Là Thẩm Trường An.
Anh mặc một cái sơ mi đơn giản, quần tây đen, giày da, dáng vẻ vô cùng thoải mái, khó tránh chị Lục nhà cậu lại mê tít như thế.
Trên người Thẩm Trường An mang một khí chất trời sinh lạnh lẽo.
"Bác sĩ Thẩm, cuối cùng anh đã tới." Khương Thang kích động chạy qua.
"Cứu tinh ơi cứu tinh!"
"Ừ"