Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Sẽ Tán Đổ Anh Ấy - Chương 48

Cập nhật lúc: 2024-09-07 13:22:55
Lượt xem: 48

Lục Chi Ưu mặc bộ triều phục hoàng hậu thời Hán màu đỏ sậm, hơi cúi đầu, ngón tay chỉ chỉ làn váy của mình, dáng vẻ yêu kiều, anh thấy có vài dấu chân in lên váy của cô.

 

"Thẩm Trường An, cậu xem cái gì đó, có đi ăn cơm không?"

 

Mục Lạc vừa tới đã thấy Thẩm Trường An ngồi ở bàn làm việc cầm di động, không biết đang nhìn cái gì.

 

Anh bước đến gần, định xem thử thì Thẩm Trường An nhanh tay cầm điện thoại ở trên bàn cất vào túi.

 

Mục Lạc vuốt vuốt mũi.

 

"Cậu vừa mới xem gì đấy, đã vậy còn giấu?"

 

"Cậu quan tâm làm gì?" Nói xong, hai tay nhét túi quần rồi bước ra khỏi phòng.

 

"What the f***? Thẩm Trường An, từ bao giờ mà cậu có bí mật giấu mình thế hả?" Mục Lạc không cam lòng đuổi theo sau.

 

"Ha ha"

 

Thẩm Trường An cầm hộp cơm tìm chỗ trống để ngồi.

 

Mục Lạc ngồi xuống chỗ đối diện.

 

Hai người ăn chưa được mấy muỗng, bỗng nhiên có một cô gái dáng cao gầy bước về phía họ.

 

“Mình nói này, cậu phải sửa cái tính của cậu lại đi.”

 

“Hả?”

 

“Cậu không thể lúc nào cũng như thế được”

 

“Mình làm sao?” Thẩm Trường An thờ ơ hỏi.

 

“Cậu còn nói…”

 

“Hello”

 

Ngay lúc Mục Lạc đang chuẩn bị lên lớp Thẩm Trường An thì có một giọng nói quen thuộc vang lên cắt ngang lời anh.

 

Mục Lạc buồn bực ngẩng đầu lên nhìn kẻ đầu sỏ.

 

Sh*t.

 

Đây không phải là tiểu tổ tông – Mục Viện nhà anh sao?

 

Mục Lạc vội vàng đứng dậy, “Sao em lại đến đây?”

 

“Sao em lại không thể đến chứ?” Mục Viện hỏi ngược lại, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Trường An.

 

Thẩm Trường An bình tĩnh dịch người sang bên cạnh, Mục Viện thấy nhưng cũng không làm gì được.

 

“Anh Thẩm ăn cơm hả?”

 

“Ừ”

 

“Ngon không ạ?”

 

“Cũng được”

 

“Thẩm….”

 

“Mục Viện, hôm nay là thứ ba, em không đi học à, sao lại ở đây, tính trốn học đúng không?” Mục Lạc nổi giận

 

Nhưng Mục Viện cũng chả đoái hoài gì đến anh, hớn hở hỏi chuyện Thẩm Trường An.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-48.html.]

Mục Lạc bước đến, nắm cổ tay lôi cô đứng dậy, “Em mau về trường học cho anh.”

 

“Á, đau quá” Mục Viện nổi nóng muốn vùng khỏi tay anh.

 

Mục Lạc nghe cô bảo đau liền bỏ tay ra.

 

“Em không có trốn học mà” Mục Viện thấy anh mình sắp sửa nổi bão liền nói nhanh,

 

“Vậy em đến đây làm gì?”

 

“Thực tập”

 

“Thực tập?”

 

Không chỉ Mục Lạc kinh ngạc, Thẩm Trường An cũng bất ngờ ngẩng đầu nhìn cô.

 

“Thực tập cái gì?”

 

“Anh quên rồi hả, em là sinh viên ngành Y, sắp tốt nghiệp rồi, vừa may được phân vào bệnh viện hai người thực tập, surprised không nào?” Mục Viện vui sướng hoa tay múa chân.

 

Cô cũng không ngốc đến nỗi kể cho bọn họ nghe, để đến đây thực tập cô đã phải năn nỉ ỉ ôi với thầy hướng dẫn, bị cô làm phiền đến nỗi thầy ấy phải phân cô vào bệnh viện này.

 

“Surprise? Ha ha, anh chỉ có khiếp đảm chứ không có bất ngờ” Mục Lạc nói.

 

“Anh có phải là anh trai của em không hả? Sao có thể nói em như thế? anh Thẩm, anh có gì muốn nói với em không?” Mục Viện vui vẻ chạy đến bên cạnh Thẩm Trường An.

 

Thẩm Trường An cầm hộp cơm lên, nhàn nhạt nói, “Chúc mừng.”

 

Nói xong liền rời khỏi.

 

Mục Viện nhìn bóng lưng của Thẩm Trường An, vẫn đẹp trai như ngày nào, bệnh mê trai của cô lại tái phát nữa rồi.

 

Mục Lạc nhìn dáng vẻ mê mẩn của em gái, không nhịn được chọt chọt trán cô.

 

“Em thực tập ở đây thì phải an phận cho anh, đừng có mà gây rắc rối đấy, có nghe không hả?”

 

Mục Viện nắm ngón tay đang chọt chọt trán mình, “Nghe rồi nghe rồi, em sẽ nghe lời mà.”

 

“Vậy mới được chứ.”

 

“Anh, hôm nay mọi người ăn gì vậy? Em đói muốn c.h.ế.t rồi.” Mục Viện nhìn cái hộp cơm của anh.

 

Yeah, có cánh gà áp chảo, món tủ của cô.

 

Vì thế cô liền ngồi xuống, kéo hộp cơm của Mục Lạc đến gặm cánh gà một cách tự nhiên.

 

Mục Lạc nhìn Mục Viện cúi đầu chăm chú gặm cánh gà, lắc đầu bất dắc dĩ, anh vuốt mái tóc cô, “Ăn canh không? Anh múc cho em một chén.”

 

“Được được.”

 

Mục Lạc xoay đi múc canh cho Mục Viện.

 

“Này, tiểu Căng, cô gái đó là ai vậy? Cô ấy tự nhiên ăn cơm hộp của bác sĩ Mục như thế mà anh ấy cũng không thèm để ý.” Y tá ở bên cạnh Hạ Căng nói.

 

“Không phải là bạn gái của anh ấy chứ?” Y tá hỏi

 

“Nói gì vậy, bác sĩ Mục là của nhà Hạ Căng đấy nha”

 

Hạ Căng rầu rĩ, gẩy gẩy đồ ăn trong chén của mình, “Bác sĩ Mục nhà tôi cái gì? Anh ta không phải của tôi? Anh ta làm cái gì thì có liên quan gì đến tôi chứ?”

 

Tuy là nói vậy nhưng không hiểu sao Hạ Căng lại thấy có chút hoảng hốt, hôm nay có món cánh gà yêu thích của cô, nhưng sao lại không có khẩu vị thế này?

 

Cô dầm dầm cơm một lúc, lại quay sang nhìn thấy Mục Lạc đang bưng canh đến chỗ cô gái đó, rõ ràng là mang canh cho cô ấy.

 

Hạ Căng hung hăng dầm cơm sau đó đập mạnh đũa xuống bàn cái “bộp”. bưng hộp cơm lên nói với hai cô y tá ngồi cạnh, “Tôi no rồi, đi trước đây.”

Loading...