Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Sẽ Tán Đổ Anh Ấy - Chương 43

Cập nhật lúc: 2024-09-06 13:24:52
Lượt xem: 46

Hôm nay công việc kết thúc sớm, hơn 8 giờ đã xong.

 

Vừa mới quay xong, Lục Chi Ưu vội vã chạy đến phòng hóa trang thay đồ ra.

 

Hôm nay cô mặt một cái áo hai dây sọc ca rô xanh trắng và một chiếc váy xòe cùng màu. Đi kèm với đôi giày cao gót màu trắng.

 

Mái tóc giả phiền phức cũng đã được tháo xuống, bởi vì trời nóng cho nên cô dùng dây thun màu đen buộc tóc thành kiểu đuôi ngựa, cả người toát lên vẻ gọn gàng, tràn trề sức sống.

 

Ngoài trời có chút âm u, có vẻ như trời sắp mưa rồi.

 

"Chị Lục, về thôi."

 

"Ừ"

 

Sau khi chào tạm biệt Hà Cẩn Duyên và Lâm Tuệ, Lục Chi Ưu lên xe chuyên dụng của mình.

 

Do hôm nay xong việc sớm, cho nên cô rất hưng phấn gọi điện thoại cho Thẩm Trường An.

 

"A lô."

 

Lục Chi Ưu tưởng chừng như sắp tan chảy khi nghe thấy giọng nói lành lạnh của Thẩm Trường An.

 

"Bác sĩ Thẩm, hôm nay em tan làm sớm."

 

"Ừ"

 

"Bác sĩ Thẩm, anh ăn cơm chưa?'

 

Thẩm Trường An, "Vẫn chưa"

 

"Vậy anh có nấu cơm không?"

 

"Có, chuẩn bị nấu đây."

 

"Bác sĩ Thẩm, chờ em đến ăn chùa nha."

 

Khương Thang, ""

 

Chờ đã, tình...tình huống gì vậycái gì mà chờ cô đến ăn chùa?

 

Hai người này khẳng định là có mờ ám, có bí mật không cho người khác biết đây!

 

Thẩm Trường An ngồi trên sofa, Bánh Trứng đang nằm ở trên đùi anh, một tay anh cầm di động, tay kia vuốt ve bộ lông mềm mại của nó.

 

"Được."

 

"Hôn cái nè, muah muah muah."

 

Nghe thấy tiếng muah muah của Lục Chi Ưu. Thẩm Trường An cong khóe môi, gương mặt tràn đầy gió xuân.

 

Khương Thang ngồi ghế lái cũng đen mặt luôn rồi.

 

Muah muah muah!

 

“Chị Lục, chị quyến rũ được bác sĩ Thẩm hồi nào vậy?"

 

"Cái này phải cám ơn cậu đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-43.html.]

 

"Cám ơn em? Sao vậy?"

 

"Nếu không phải cậu giúp tôi tìm được căn phòng tốt như thế, thì sao tôi có thể làm hàng xóm của bác sĩ Thẩm được."

 

"Sh*t. Không lẽ tay em thơm thế, chọn một phát trúng ngay căn đối diện với bác sĩ Thẩm!" Khương Thang cảm thấy mình thật siêu, không khỏi có chút kiêu ngạo.

 

"Ừ, cho nên tôi phải cám ơn cậu đấy."

 

"Chị Lục, cám ơn không phải cứ nói miệng là xong đâu nha ~" →_→

 

"Vậy cậu muốn thế nào?"

 

"Chị Lục, chị hiểu em mà ~"

 

"Tăng lương nhé "

 

Khương Thang, @( ̄- ̄)@ "Qủa nhiên, chỉ có chị Lục hiểu em."

 

"Cuối tháng tăng thêm 100 nha, nói xem, chị cậu hào phóng không?"

 

100 tệ? Không đủ để cậu ăn một bữa cơm nữa! Còn không biết ngượng mồm bảo là… hào phóng? Cậu biết ngay mà, chị ấy làm sao mà đáp ứng tăng lương nhanh vậy chứ?

 

Lục Chi Ưu thấy nụ cười của Khương Thang đơ trong nháy mắt, cảm thấy buồn cười, bắt chéo chân đung đưa đầy đắc ý.

 

"Thằng nhóc, tưởng tôi không trị được cậu hả?”

 

**

 

Đang ở trong bếp nấu ăn, Thẩm Trường An bỗng nhiên bật cười, sao dạo này anh cảm thấy mình càng ngày càng thay đổi rồi?

 

"Ting ting" Tiếng chuông cửa từ bên ngoài truyền vào.

 

Không cần đoán cũng biết, Lục Chi Ưu đã trở về.

 

Anh bỏ cái xẻng xuống, rồi đi ra mở cửa.

 

Cửa vừa được mở, Lục Chi Ưu liền lao vào.

 

"Hi, bác sĩ Thẩm."

 

Vừa mở cửa, Thẩm Trường An liền phát hiện hôm nay trông Lục Chi Ưu rất khác, bởi vì hôm nay cô cột tóc cao.

 

Bình thường Lục Chi Ưu luôn xõa tóc, uốn xoăn, đây là lần đầu tiên anh thấy cô cột tóc cao, nhìn cô tràn đầy sức sống, rất giống với dáng vẻ ngây ngô của một sinh viên mới tốt nghiệp đại học.

 

Lục Chi Ưu tùy tiện cởi giày cao gót, sau đó tự giác mang đôi dép đi trong nhà của Thẩm Trường An rồi mới bước vào nhà.

 

Thấy động tác cởi giày tùy ý của Lục Chi Ưu, Thẩm Trường An đột nhiên nghĩ đến một câu nói, nữ sinh khi mang giày rất cẩn thận, nhưng lúc cởi giày thì không bao giờ nghiêm túc, chỉ cần thoải mái là được.

 

"Em nghỉ một tí đi, chỉ còn món canh thôi, sắp xong rồi."

 

"Vâng."

 

Thẩm Trường An ở trong bếp nấu cơm, xuyên qua kính anh nhìn Lục Chi Ưu mang dép lê đang giỡn với Bánh Trứng và Đại Hắc chạy tới chạy lui trong phòng khách, trong lòng không hiểu sao có chút khác thường.

 

Dường như anh đã quen với cuộc sống như thế này, quen với việc mỗi tối Lục Chi Ưu mặt dày đến nhà anh ăn chùa, cảm thấy thích cuộc sống hai người hai chó như vậy.

Loading...