Tôi Sẽ Tán Đổ Anh Ấy - Chương 31
Cập nhật lúc: 2024-09-03 06:45:07
Lượt xem: 74
Sau khi ăn xong, Hứa Kiều và Khương Thang ai về nhà nấy, Lục Chi Ưu cũng về nhà mình.
Lúc đi ngang qua chung cư, Lục Chi Ưu nhìn thấy có một cái siêu thị lớn ở bên cạnh, cô vừa mới chuyển đến, trong tủ lạnh cũng không có gì, nên cô quyết định vào siêu thị mua vài thứ để nhét vào tủ lạnh nhà mình.
Cô lấy khẩu trang và nón từ trong túi xách đeo lên, rồi mới bước đến siêu thị.
Lục Chi Ưu đẩy xe đẩy đến quầy ăn vặt đầu tiên. Cô nhìn cũng chả thèm nhìn, chỉ cần là vị matcha, cô đều bỏ vào xe đẩy, động tác vô cùng lưu loát.
Hành động phóng khoáng của cô thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Lục Chi Ưu cũng mặc kệ, dù gì cô cũng đã trang bị kĩ càng, cô không tin còn có người nhận ra cô.
Lúc cô đang định bước đến quầy bánh mì thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Áo sơ mi trắng, quần tây đen, chân mang giày da, đôi chân dài miên man hiện ra trước mắt.
Lục Chi Ưu đang ngắm anh, người đàn ông dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, liền quay đầu nhìn lại.
Trời ạ, trời ạ, người đó không phải Thẩm Trường An thì còn ai vô đây!
Cô đi siêu thị vậy mà lại gặp được Thẩm Trường An! Không lẽ anh ấy cũng ở chung cư này hay sao?
Mái tóc đen rủ xuống trước trán, gương mặt bình thản, sạch sẽ, sống mũi cao thẳng, đôi môi đang mím lại, anh mắt anh đang nhìn về phía cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, trái tim Lục Chi Ưu bỗng chốc đập không ngừng, giống như bị trúng tên của thần tình yêu.
Thẩm Trường An nhìn cô, dường như cảm thấy quen quen, nhưng lại không nhớ ra là ai, vì cô che mặt quá kĩ, trừ cặp mắt lộ ra bên ngoài, còn lại đều được che kín.
Trong lúc anh đang cố nhớ lại thì cô đã đẩy xe đẩy về phía anh.
Lục Chi Ưu cố gắng kiềm chế hưng phấn trong lòng, bước đến trước mặt Thẩm Trường An.
“Bác sĩ Thẩm, đã lâu không gặp ~”
Ngay khi cô vừa mở miệng, Thẩm Trường An lập tức nhận ra cô.
“Lục Chi Ưu?”
“Bác sĩ Thẩm, anh nhận ra tôi hả, khai thật đi, có phải anh thích tôi không?”
Lục Chi Ưu kéo khẩu trang xuống, đôi mắt cong cong nhìn Thẩm Trường An cười.
Thẩm Trường An xấu hổ rồi.
“Sao cô lại ở đây?” Anh hỏi.
“Tôi hả, hôm nay tôi mới chuyển đến đây.”
“Có phải ở Gia Viên không?
“Đúng rồi, Gia Viên.”
“Khéo thật, tôi cũng ở Gia Viên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-31.html.]
“Vậy là chúng ta rất có duyên đó nha.” Lục Chi Ưu vui vẻ cầm bàn tay lành lạnh của Thẩm Trường An.
Trong mắt Thẩm Trường An một mảnh cuồn cuộn, anh cúi đầu nhìn bàn tay bị Lục Chi Ưu nắm lấy. Đôi bàn tay mảnh mai, khéo léo, năm ngón tay như những búp măng, móng tay hồng hồng lại càng làm cho bàn tay trắng nõn, trên ngón vô danh có một chiến nhẫn bạc, nhìn vô cùng đơn giản.
Lục Chi Ưu nhìn đến bàn tay Thẩm Trường An bị mình nắm lấy, đôi bàn tay to của anh có thể bao lấy đôi tay nhỏ xinh của mình.
Cô nhìn Thẩm Trường An một lúc, sàm sỡ Thẩm Trường An một hồi lâu rồi mới lưu luyến mà buông tay anh ra.
“Bác sĩ Thẩm, mình đi mua bánh mì đi, xe đẩy của tôi nhờ anh nha ~”
Lục Chi Ưu chạy về phía quầy bánh mì.
Thẩm Trường An nhìn bóng lưng của Lục Chi Ưu, rồi lại cúi xuống nhìn đôi tay của mình, bàn tay dường như còn sót lại chút hơi ấm của Lục Chi Ưu, ấm áp, mềm mại, không có một chút cảm giác bài xích, khóe miệng anh khẽ nhếch lên.
Anh đến đẩy xe của cô, thuận tiện nhìn qua những thứ cô vừa mua liền giật mình, trên xe chỉ toàn một màu xanh xanh.
Nhìn thấy toàn bộ đều là đồ ăn vặt vị matcha anh không khỏi líu lưỡi, cô nhóc này sao lại có thể cuồng matcha đến thế?
Lục Chi Ưu vô cùng tập trung ngắm nhìn mấy cái bánh ngọt trong tủ kính.
“Này, cô gái ở đằng trước, tránh ra một chút!”
“Cô gái! Mau tránh ra!”
Cô gái, là đang gọi mình sao?
Lục Chi Ưu liền ngẩng đầu lên, nhìn về phía giọng nói phát ra, cô liền thấy nhân viên siêu thị đang trượt trên một xe hàng về phía cô, đúng vậy, không phải đẩy, mà là trượt, có lẽ là do xe đẩy hàng của người ấy bị hư, xiêu xiêu vẹo vẹo, mất kiểm soát, hơn nữa trên xe của anh ta còn chất một núi hàng hóa.
Lục Chi Ưu sững sờ đứng im tại chỗ.
“A!”
Ầm
Nhân viên đẩy xe hàng lao sầm vào quầy bánh mì phía sau Lục Chi Ưu, toàn bộ hàng hóa trên xe và toàn bộ bánh mì đặt trên kệ đều vung vãi trên sàn nhà.
Lục Chi Ưu được Thẩm Trường An kịp thời kéo lại, nhưng hai người cũng bị té lăn xuống sàn.
“Trời ơi, hai người có sao không? Vô cùng xin lỗi!” Nhân viên siêu thị vội vàng chạy đến.
Lục Chi Ưu vùi đầu vào n.g.ự.c của Thẩm Trường An, anh duỗi tay vỗ vỗ Lục Chi Ưu đang bị dọa cho kinh hãi, từ từ đỡ cô ngồi dậy.
“Chúng tôi không sao.” Thẩm Trường An đưa tay phủi phủi bụi trên người.
Anh khẽ kéo Lục Chi Ưu ra kiểm tra, ân cần hỏi han: “Cô có sao không?”
Lục Chi Ưu ngẩng đầu nhìn anh, lắc lắc đầu.
Thẩm Trường An nhìn dáng vẻ của Lục Chi Ưu, có vẻ như cô bị dọa sợ rồi, anh nhịn không được đưa tay xoa xoa đầu cô.