Tôi Sẽ Tán Đổ Anh Ấy - Chương 29
Cập nhật lúc: 2024-09-02 20:55:25
Lượt xem: 60
Mãi đến trưa Thẩm Trường An mới xem được tin nhắn của Lục Chi Ưu, sáng hôm nay anh có 2 ca mổ.
Vừa cầm di động lên đã thấy weixin của Lục Chi Ưu, anh hơi bất ngờ.
Anh mở tin ra.
Lúc trước Lục Chi Ưu đều gửi weixin cho anh mỗi ngày, nói chuyện này chuyện kia, nhưng đợt rồi cô giống như biến mất không thấy tăm hơi, không có lấy một tin nhắn, khi ấy còn khiến anh bối rối.
Là ảnh tự sướng của cô. Cô trong ảnh mặc áo đỏ, hướng về ống kính cười tươi rói.
Không hiểu vì sao, nhìn thấy nụ cười của cô, khóe miệng anh bất giác vẽ lên một nụ cười nhẹ.
Mục Lạc ngẩng đầu bắt gặp anh đang nhìn di động, khóe miệng mỉm cười, anh cười bỉ ổi nói: “Này, xem gì vậy? Coi cái mặt phát xuân của cậu kìa.”
Thẩm Trường An ngẩng đầu liếc anh, môi mỏng phun ra 2 từ: “Cút đi.”
Mục Lạc nhếch miệng, cười nói: “Đừng nói là cậu lén lút nuôi tình nhân nhé?”
“Mục Lạc, cậu bị ngứa da rồi đúng không?”
“Cậu uy h.i.ế.p tôi…”
“Uy h.i.ế.p cậu?”
“…”
Mục Lạc cúi đầu im lặng. Coi như cậu giỏi!
Hôm qua chứng kiến cảnh Thẩm Trường An đấu tay đôi với Thẩm Lạc Dương, anh đã biết, từ nay về sau, anh không phải chỉ chịu đựng mỗi Thẩm Lạc Dương ăn hiếp, mà còn bị Thẩm Trường An bắt nạt từ tâm hồn đến thể xác.
Thẩm Trường An đắc ý nhìn Mục Lạc, sau đó lướt trên màn hình di động nhanh chóng trả lời tin nhắn.
“Ting ting”
Lục Chi Ưu nằm trên sofa, đang định ngủ thì di động bỗng vang lên. Cô vội vàng lấy ra xem.
Nam thần nhà tôi: Vậy phải chú ý nghỉ ngơi cho tốt, đúng rồi, vết thương ở đầu gối đã đỡ hơn chưa?
Lục Chi Ưu nhìn tin nhắn của Thẩm Trường An, bất giác nhìn xuống chân mình.
Chân bị gãy xương đã tốt lên rồi, bây giờ mang giày cao gót cũng không đau nữa, đầu gối thì sau khi thoa mấy lần thuốc cũng đã bắt đầu kết vảy.
Lục Chi Ưu chuyển động đôi mắt to tròn, sau đó nhắn tin trả lời.
Lục Chi Ưu: À, đầu gối vẫn còn đau một tí *đáng thương*
Thẩm Trường An nhìn icon đáng thương ở cuối tin nhắn, bỗng nhiên nghĩ đến gương mặt của Lục Chi Ưu, anh không cần nghĩ cũng biết cô lại giả vờ tội nghiệp rồi.
Anh không khỏi nở nụ cười khi vừa nghĩ đến.
Mục Lạc lén nhìn anh, quào, rốt cục là ai, ai mà có thể làm cho cái con người này ôm di động mà cười như thế.
Anh rất tò mò, rốt cục là ai, là ai hả?
“Chị Lục, chuẩn bị cảnh tiếp theo, nhân viên trong đoàn gọi cô.
“Được, đến ngay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-29.html.]
Lục Chi Ưu đứng dậy, Thẩm Trường An vẫn chưa hồi âm, cô lưu luyến không rời bỏ điện thoại xuống rồi bước về phía nhân viên trường quay.
***
Từ phòng làm việc bước ra, Mục Lạc đút tay vào túi, trông có vẻ rất cao hứng.
Mấy cô y tá đi ngang qua gật đầu chào anh, anh đều cười đáp lại.
Khi anh ngẩng đầu lên liền thấy Hạ Căng nhưng cô dường như đang suy nghĩ chuyện gì, đầu cũng không thèm ngẩng lên.
Anh bỗng cười một cái, bắt đầu đùa dai bước tới chỗ Hạ Căng, cô vẫn còn đang cúi đầu, không hề biết đằng trước có người, vì thế liền đụng phải.
Hạ Căng sờ sờ cái trán bị đụng đau, cô đụng vào cái gì vậy, đau muốn c.h.ế.t luôn rồi!
Nhìn Hạ Căng xoa xoa trán mình, dáng vẻ vô cùng đáng thương, Mục Lạc không khỏi nở nụ cười, Hạ Căng vừa ngẩng lên liền thấy Mục Lạc đang cười, mặt bỗng sa sầm.
Cô vừa mới bị y tá trưởng mắng, trong lòng đang không được vui, Mục Lạc lại còn đến kiếm chuyện nữa.
“Mục Lạc, anh bị bệnh hả?”
“Đau không?” Mục Lạc hỏi, đưa tay xoa xoa đầu cô.
Hạ Căng nhanh tay đánh vào mu bàn tay của anh.
“Đừng đụng vào tôi!” Hạ Căng trừng mắt nhìn anh, rồi bước đi không thèm quay đầu lại.
Mục Lạc nhìn bàn tay bị Hạ Căng đánh đến đỏ cả tay, cũng không thèm giận.
“Hạ Căng, cô giận rồi hả?”
Mục Lạc sải chân dài đuổi theo cô, cười hì hì hỏi.
Hạ Căng trợn mắt liếc anh, “Không có.”
“Gạt người.” Mục Lạc không tin.
“Đã nói không rồi mà.”
“Con gái hay dối lòng, mỗi lần nói không sao, nhất định là có sao, nói không giận chắc chắn là đang giận, con gái chính là thích nói ngược…”
“Mục Lạc, anh có thấy phiền không hả? Đúng đó, tôi bây giờ rất bực mình, cho nên anh có thể đừng làm phiền tôi nữa không?”Hạ Căng cảm thấy núi lửa trong lòng sắp phun trào, cô bỗng dừng lại, quát lên với Mục Lạc.
Mục Lạc ngơ ngác nhìn Hạ Căng.
Hạ Căng nhìn anh một lúc, rồi sau đó xoay người bước đi chả thèm quay đầu.
Anh nhìn bóng lưng Hạ Căng, trong lòng cảm thấy bất lực, bình thường hai người nói giỡn, Hạ Căng cũng không có phản ứng như hôm nay.
“Gặp quả báo rồi.”
Thẩm Trường An không biết từ đâu xuất hiện, khi bước đến gần Mục Lạc, lạnh lùng nói ra.
Mục Lạc đầu đầy vạch đen.
“Thẩm Trường An, cậu nói xem, có phải Hạ Căng hôm nay hơi khác thường không?”
Thẩm Trường An nhìn anh, “Tôi thấy Hạ Căng rất bình thường, nhưng…” Thẩm Trường An cố tình dừng lại không nói tiếp.
“Nhưng gì hả?” Mục Lạc sốt ruột hỏi.