Tôi Sẽ Tán Đổ Anh Ấy - Chương 24
Cập nhật lúc: 2024-09-01 21:28:28
Lượt xem: 73
Lục Chi Ưu trừng lớn hai mắt nhìn Khương Thang vẫn còn đang nói không ngừng, vẻ mặt ngơ ngác.
Đây không phải là công việc bình thường của một trợ lý phải làm hay sao?
Cậu ta nói vậy, sao lại không nhắc đến mỗi tháng là ai phát lương cho cậu chứ.
“Chị Lục, em đối với chị một lòng một dạ, có trời đất chứng giám, chị không thể đối xử như vậy với người ta, nếu chị không cần em thì em phải sống như thế nào đây chứ.” Khương Thang ôm đùi Lục Chi Ưu tiếp tục màn khóc lóc kể lể.
Hà Cẩn Duyên ngồi bên cạnh Lục Chi Ưu, vừa nhìn Khương Thang diễn sâu rồi lại quay sang nhìn Lục Chi Ưu đang ngơ ngác, không nhịn được mà bật cười.
“Anh Cẩn Duyên, anh thấy em nói có đúng không?” Khương Thang thấy Hà Cẩn Duyên cười, liền kéo anh về phe mình.
Hà Cẩn Duyên phớt lờ ánh mắt u oán của Lục Chi Ưu trả lời: “Đúng.”
“Chị Lục, chị thấy chưa…” Khương Thang lại bắt đầu một cuộc tấn công mới.
Mọi người xung quanh đều lén lút che miệng cười trộm, Lục Chi Ưu liền đỡ trán.
“Stop!” Lục Chi Ưu vội vàng cản cậu ta, cô đã tạo nghiệt gì hả? Tuyển một con người dở hơi như vậy, mỗi ngày chọc tức cô không nói thì thôi, bây giờ lại hợp tác với người ngoài chọc tức cô.
“Chị Lục, chị không cần em nữa ư?” Khương Thang ra vẻ tội nghiệp nhìn cô.
Lục Chi Ưu đầu đầy vạch đen, cô bây giờ nói NO có còn kịp không?
“Cần cần cần, được chưa, tôi phục cậu luôn rồi.”
Lục Chi Ưu cảm thấy đầu đau, mà tim cũng mệt theo.
“Em cũng biết chị không bỏ được em mà.” Khương Thang đầy kiêu ngạo.
“Được được rồi, tôi muốn ăn đá bào matcha, cậu đi mua đi, Cẩn Duyên, cậu muốn ăn gì?”
“Cậu mời hả?” Hà Cẩn Duyên nhướng mày.
“Nếu không thì sao?”
“Được…cho tôi đá bào chocolate”
Lục Chi Ưu khinh bỉ nhìn anh, mặc dù từ nhỏ đã biết Hà Cẩn Duyên thích ăn chocolate nhưng vừa nghĩ đến một người đàn ông cao to thế mà lại cuồng chocolate, cô cũng thấy choáng.
“Được, chị Lục, em muốn ăn vị ô mai, được không?.”
“Nếu như tôi nói không thì cậu cũng sẽ không mua chắc?”
“Ha ha, không đâu.”
“Vậy cậu còn hỏi tôi làm gì?”
Khương Thang cười một cái, rồi đứng dậy, phủi phủi cái quần liền quay đi mua đá bào cho cô.
Hà Cẩn Duyên dựa lưng vào ghế, bày ra bộ dáng thoải mái.
“Lục Chi Ưu, tôi nghe nói chú và dì đã quay lại, vậy họ đã biết chuyện của cậu chưa?”
“Cậu đừng nói nữa, bây giờ nghĩ lại mấy lời mẹ nói, tôi lại đau tim.”
“Dì lại nói gì?”
“Mẹ nói lỗi lớn nhất của tôi chính là giấu diếm bọn họ, đã vậy mà cũng không làm cho trót, giấu kín một chút.”
Ha ha. Hà Cẩn Duyên bật cười.
“Dì thật tuyệt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-24.html.]
“Ai dám phủ nhận chứ, mặt tôi lúc đó thật sự là không còn một chút cảm xúc gì luôn ấy chứ.” Lục Chi Ưu cố tình bày ra vẻ đau lòng, tay đ.ấ.m đấm vào ngực.
“Cẩn Duyên, Chi Ưu, chuẩn bị đi, cảnh tiếp theo đến lượt cô cậu” Đạo diễn Lý gọi nhắc nhở 2 người.
“Biết rồi.”
Lục Chi Ưu cầm kịch bản lên đọc lại một lần nữa.
Do mấy ngày qua quay liên tục suốt đêm cho nên bộ phim này đã hoàn thành được gần hai phần ba chặn đường.
Hà Cẩn Duyên tùy ý mở kịch bản, nói với Lục Chi Ưu: “Có muốn tập kịch bản với tôi không?”
“Không cần đâu, cũng không có gì phải tập, với lại độ ăn ý giữa hai chúng ta cao như thế, nếu để thời gian đi tập kịch bản thì thà để tôi ngủ một giấc còn hơn.” Lục Chi Ưu lười biếng nói.
“Được rồi, cậu đã không gấp, thế tôi lại càng không vội.”
*
Lâm Tuệ mới vừa kết thúc cảnh quay với nữ ba, đang định quay về phòng nghỉ ngơi một chút, từ xa cô đã thấy Lục Chi Ưu và Hà Cẩn Duyên đang ngồi với nhau nói chuyện phiếm.
Bây giờ cô có chút rối rắm, có nên bước đến hay không?
Dù sự việc lần trước khiến mọi người không vui, nhưng cô cũng không có ghét Lục Chi Ưu, hơn nữa vụ việc ấy Lục Chi Ưu đã xin lỗi cô rồi,
Cô mặc dù có một chút tính tình đại tiểu thư, nhưng cũng không phải là người không biết phép tắc, do dự một lúc, cô liền bước đến.
“Anh Cẩn Duyên, chị Chi Ưu” Cô chào hai người.
Hà Cẩn Duyên lúc nào cũng đối với mọi người bên ngoài đều lãnh đạm, cho nên anh chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, cũng không có để ý đến cô.
Lục Chi Ưu cho cô một nụ cười thân thiện, ở trong mắt cô, Lâm Tuệ là một cô bé, cho nên cô cũng không cần so đo.
Chị Chi Ưu, chuyện lần trước, em thật lòng xin lỗi chị.”
Lâm Tuệ xin lỗi làm cho Lục Chi Ưu cảm thấy kinh ngạc, Hà Cẩn Duyên lại càng mờ mịt, anh bình tĩnh nhìn qua Lục Chi Ưu, dùng ánh mắt hỏi cô.
Cô ấy sao lại xin lỗi cậu?
Lục Chi Ưu nhìn anh, lát sau rồi nói.
Hà Cẩn Duyên hiểu ý cô, cho nên ánh mắt lại tập trung vào kịch bản.
“Việc đó tôi không có để trong lòng, không sao cả.” Lục Chi Ưu cười cười.
Nghe Lục Chi Ưu nói vậy, Lâm Tuệ liền cười vui vẻ.
Hai người nói chuyện một lúc, đến khi trợ lý của Lâm Tuệ đến tìm, cô mới rời khỏi.
Lâm Tuệ vừa rời khỏi, Hà Cẩn Duyên liền hỏi ngay: “Cậu có chuyện gạt tôi phải không?”
“Cũng không có chuyện gì lớn.”
“Nếu vậy sao cô ta lại đến xin lỗi cậu?”
Lục Chi Ưu biết không thể gạt được anh, liền thành thật kể lại vụ việc lúc trước.
Hà Cẩn Duyên, “Sao lúc ấy cậu không nói với tôi?”
“Có phải chuyện to tát gì đâu, cũng không có gì hay để nói.”
Hà Cẩn Duyên lườm cô, sau đó không thèm để ý đến cô.
Lục Chi Ưu cũng không thể giải thích thêm.