Tôi Sẽ Tán Đổ Anh Ấy - Chương 20
Cập nhật lúc: 2024-08-31 21:49:08
Lượt xem: 88
Hạ Căng nhìn bóng lưng của Lục Chi Ưu, cảm thấy rất quen thuộc… giống… ôi… vẫn không nhớ ra.
Thôi, bỏ qua, dù sao cô vẫn là một sinh vật đơn bào.
Cô không thèm nghĩ nhiều, lắc lắc đầu rồi đi về phía phòng làm việc của y tá trưởng.
Lục Chi Ưu đứng trước cửa phòng của Thẩm Trường An, sau đó mở cửa đi vào.
Trong phòng làm việc không có ai, căn phòng rộng lớn chỉ đặt hai cái bàn làm việc, và một cái ghế sofa, xung quanh phòng toàn là kệ sách được xếp đầy sách về y khoa.
Bàn làm việc của Thẩm Trường An nằm ở bên cạnh cửa sổ.
Cô đặt túi xách lên bàn, sau đó không khách sáo mà ngồi lên cái ghế của Thẩm Trường An.
Hai tay chống cằm, mắt cô mở to quan sát một lượt căn phòng.
Cô nhìn thấy trên tường treo đầy những lá cờ khen thưởng của Thẩm Trường An, đây chắc là do bệnh nhân của anh tặng cho.
Lục Chi Ưu nghĩ, hay là mình cũng tặng cho anh một lá, để anh treo ngay chính giữa.
Thẩm Trường An từ phòng họp bước ra liền gặp ngay Hạ Căng.
“Bác sĩ Thẩm?” Hạ Căng gọi anh lại.
“Hả?” Thẩm Trường An dừng lại.
“Bác sĩ Thẩm, vừa rồi có một cô gái đến tìm anh, bảo là bạn của anh.
“Bạn tôi?” Thẩm Trường An nghi ngờ, anh làm gì có bạn là con gái.
“Đúng rồi, cô ấy đang ở trong phòng làm việc của anh đấy.”
“Vâng, cám ơn, để tôi đi xem thử.” Thẩm Trường An lịch sự cám ơn, rồi xoay người bước đi.
Hạ Căng nhìn bóng lưng Thẩm Trường An, không khỏi than thầm, thượng đế thật bất công, tại sao tạo ra một bác sĩ Thẩm hoàn mỹ như vậy, mà chỉ để cho y tá bọn họ chỉ ngắm mà không thể chấm chứ.
“Người đã đi rồi mà cô còn nhìn.” Mục Lạc nhìn Hạ Căng trêu chọc.
Nghe giọng nói quen thuộc, Hạ Căng liền quay đầu lại.
Kết quả lọt vào tầm mắt của cô không phải gương mặt mà là lồng n.g.ự.c của Mục Lạc.
Cô bèn ngẩng đầu lên.
Trùng hợp là Mục Lạc đang khom người, cô lại ngẩng đầu, tư thế hai người bây giờ thật là… mờ ám.
Mặt Hạ Căng bỗng chốc đỏ lựng, cô vội lui về sau vài bước.
Mục Lạc thấy gò má đỏ ửng của cô, liền muốn trêu chọc.
“Hạ Căng, cô có biết, lúc nãy khi cô ngước mặt lên, tôi bỗng nhiên cảm thấy…” Mục Lạc dừng lại một chút.
Hạ Căng ngừng thở nhìn anh.
“Mặt…mặt cô thiệt bự! Ha ha ha ha…”
“Anh…đồ điên! Mục Lạc, sao mồm anh vô duyên thế!” Hạ Căng thở hổn hển.
“Ồ…cô cũng không phải người đầu tiên nói tôi như thế.” Mục Lạc lại cười như được mùa.
Hạ Căng hung hăng liếc anh, lúc này vừa hay gặp phải cô y tá đi ngang qua, trong đầu cô chợt lóe sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-20.html.]
Này, Mục Lạc, anh cứ chờ đó.
Cô bước nhanh về phía mấy cô y tá.
“Này, chị Vi, chị biết không, thật ra bác sĩ Mục là…a…”
Lời nói chưa hết, miệng cô đã bị hai bàn tay bịt chặt.
Mục Lạc cười với các cô ấy, “Hạ Căng dạo này đầu óc không được bình thường, để tôi đưa cô ấy đi uống thuốc, các cô tha lỗi cho cô ấy nha.”
Nói xong cũng không thèm xem Hạ Căng có đồng ý không, thấy cô vẫn tiếp tục giãy dụa, anh cúi xuống, vác cô lên vai rồi khiêng đi.
“Mục Lạc, đồ vô liêm sỉ, bỏ tôi xuống mau!”
Hạ Căng ở trên vai Mục Lạc quẫy đạp, dùng hết sức mà đập vào lưng anh.
“Hạ Căng, cô mà còn lộn xộn, có tin tôi thả tay ra, xem xem cô có dám nhảy xuống hay không?” Mục Lạc uy h.i.ế.p cô.
Nghe Mục Lạc nói, Hạ Căng liền im lặng, nói giỡn chắc, anh ta cao 1m86, nếu buông tay ra mà té thì làm sao đây.
“Ngoan ngoãn thế này có phải được không.”
“…”
“Oa…”
“Tôi biết ngay mà, bác sĩ Mục với Tiểu Hạ có gian tình mà.”
“Ngọt ngào thế, tôi cho điểm tối đa!”
… … …
Thẩm Trường An mở cửa phòng, liền thấy một cô gái ngồi quay lưng lại với anh, nói chính xác hơn là, nằm úp mặt trên bàn làm việc, đưa lưng về phía anh.
Chỉ nhìn bóng lưng thôi Thẩm Trường An liền biết người đó là ai.
Nhìn dáng vẻ như cô đang ngủ, anh liền bước đi nhẹ nhàng đến bàn làm việc.
Anh nhìn Lục Chi Ưu gối mặt lên cánh tay mình, hình như ngủ rất ngon, mái tóc mềm mại che kín nửa bên mặt cô.
Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn 6 giờ rồi, anh nhẹ nhàng đẩy Lục Chi Ưu một cái.
“Cô Lục, cô Lục”
Lục Chi Ưu vẫn còn đang mê ngủ, nhíu nhíu chân mày, một lát sau mới mở mắt ra.
Cô ngẩng đầu dậy, cảm thấy cánh tay đau nhức, là do tự mình đè mình.
“Thẩm Trường An…” Cô vẫn còn chưa tỉnh hẳn, giọng mềm mại, nhẹ nhàng.
“Sao?”
Trong lòng Thẩm Trường An bỗng có chút khác thường xẹt qua, không thể diễn tả thành lời.
Một lúc sau, Lục Chi Ưu tỉnh hẳn rồi mới nhìn rõ người ngồi trước mặt mình là Thẩm Trường An.
“Sao cô lại đến đây?” Thẩm Trường An nhàn nhạt hỏi.
Lục Chi Ưu mím môi, ra vẻ tội nghiệp:
“Tôi nói tôi đến khám bệnh anh có tin không?”
Nghe thấy Lục Chi Ưu nói mình đến khám bệnh, Thẩm Trường An không biết sao lại nhớ đến lúc sáng cô nói với anh hình như mình bị bệnh, tại sao cô bệnh… thôi, anh lại nghĩ nhiều rồi…