Tôi Sẽ Tán Đổ Anh Ấy - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-08-31 10:39:05
Lượt xem: 83
Bỗng nhiên một giọng nói trầm thấp từ phía sau vang lên, mọi người vây quanh đều quay đầu lại.
Người đến là Cố Kỳ Hành
Hôm nay anh diện trang phục màu đen, đôi chân dài ẩn giấu dưới quần tây, giày da màu đen, cả người tỏa ra khí chất lạnh lùng.
Anh cũng là người đầu tư cho bộ phim này, hôm nay nghe Hà Cẩn Duyên thông báo Lục Chi Ưu đến quay phim, vì thế thuận tiện ghé thăm cô một chút, không ngờ rằng anh vừa đến lại thấy chuyện vừa rồi.
Cố Kỳ Hành nhìn Lục Chi Ưu đang bị Lâm Tuệ nắm cổ tay, trên trán giàn giụa mồ hôi, vẻ nguy hiểm lóe lên trong đáy mắt, nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống. Lâm Tuệ thấy ánh mắt của Hà Cẩn Duyên, vội buông cổ tay Lục Chi Ưu ra.
Cố Kỳ Hành là nhân vật lớn trong giới giải trí, từ lúc mới bước vào giới, cô đã biết hai người khó trêu vào nhất trong giới, một là Hà Cẩn Duyên, người còn lại chính là Cố Kỳ Hành.
Cố Kỳ Hành không thèm ngó ngàng đến cô, trực tiếp bước đến bên cạnh Lục Chi Ưu.
“Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi.
“Cậu đoán xem?” Lục Chi Ưu vừa nói vừa xoa xoa cổ tay bị Lâm Tuệ nắm.
Nhìn cô bé Lâm Tuệ gầy gầy, yếu yếu như thế nhưng lực tay mạnh vô cùng.
Nghe Lục Chi Ưu nói, mọi người xung quanh không dám hó hé.
Cô lại dám dùng cái thái độ đó nói chuyện với Cố Kỳ Hành, điều làm cho bọn họ kinh ngạc chính là Cố Kỳ Hành không có một chút tức giận nào.
Anh bước đến trước mặt Lâm Tuệ.
Lâm Tuệ nhìn anh trong khoảng cách gần như thế mà quên cả hô hấp.
“Đây là ngày đầu tiên vào showbiz à, cô không nắm rõ quy tắc trong giới hay sao, có còn biết phép tắc gì không hả? Nếu như không biết thì tôi khuyên cô mau mau cút khỏi ngành đi!” Cố Kỳ Hành lạnh lùng nhìn cô.
“Anh Kỳ Hành, em…”
“Ai là anh của cô, đừng có nhận vơ, tôi làm gì có đứa em gái nào như cô.”
Cố Kỳ Hành xưa nay vô cùng lạnh lùng, chưa bao giờ để người khác vào mắt, bây giờ còn phát ngôn những lời lẽ cay nghiệt như thế, ai còn dám lên tiếng chứ.
“Bây giờ, xin lỗi Lục Chi Ưu.”
“Em…” Lâm Tuệ nhìn anh.
“Hai lựa chọn, một xin lỗi, hai cút ra khỏi đoàn phim.”
Khóe mắt Lâm Tuệ lập tức đỏ lên, đôi mắt ngập nước, ai nhìn thấy cũng sẽ đau lòng, nhưng người đối diện cô bây giờ không phải là người bình thường, đó là Cố Kỳ Hành.
Lâm Tuệ dù cho không cam lòng cũng phải xin lỗi Lục Chi Ưu, bởi vì cô tin chắc, nếu cô không xin lỗi, Cố Kỳ Hành có thể ném cô ra khỏi đoàn phim ngay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-17.html.]
“Chị Chi Ưu, em xin…”
“Không cần đâu.” Lục Chi Ưu nhàn nhạt nhìn cô.
Lâm Tuệ chợt trợn tròn mắt đầy vẻ nghi ngờ nhìn cô.
“Việc hôm nay coi như chưa xảy ra, mọi người giải tán đi.”
Nói xong Lục Chi Ưu liền bước về phía cửa ra vào, lúc đi ngang qua Lâm Tuệ cô dừng lại.
“Việc quay phim tôi thật sự không biết, cũng không cố ý tranh cảnh diễn với cô, có lẽ tôi phải nói một tiếng xin lỗi với cô, nhưng tôi vẫn muốn nói, bất kỳ chuyện gì liên quan đến quay phim cô có thể tìm đạo diễn hỏi trực tiếp.”
Thân thể Lâm Tuệ khẽ run, cô ngẩng đầu nhìn Lục Chi Ưu, nhưng Lục Chi Ưu cũng không thèm liếc nhìn cô một cái, trực tiếp bước thẳng ra ngoài.
“Tôi hy vọng chuyện này sẽ không xảy ra lần thứ hai, tôi cũng cảnh cáo mọi người, đừng tự cho mình là đúng, ra vẻ ta đây.” Cố Kỳ Hành nói, ánh mắt quét một vòng mọi người xung quanh.
Bây giờ còn có người nào dám ngẩng đầu lên nữa, ánh mắt của Cố Kỳ Hành quá mức sắc bén, bén đến nỗi anh có thể đem tất cả bí mật của mọi người thu vào mắt, giống như trước mặt anh, mọi người đều trống trơn, không cất giấu được một cái bí mật nào.
Sau khi nói xong, Cố Kỳ Hành không thèm quay đầu lại mà bước theo Lục Chi Ưu ra ngoài.
Lâm Tuệ nhìn bóng lưng họ rời đi, không biết tại sao lại cảm thấy buồn.
***
Bởi vì chân vừa bị va vào ghế, cho nên bước đi của Lục Chi Ưu hơi khó khăn, Cố Kỳ Hành không mất bao lâu đã đuổi kịp.
Anh đến bên cạnh cô, quan tâm hỏi: “Có sao không?”
Cố Kỳ Hành tuy vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, nhưng trong mắt đong đầy quan tâm, ánh mắt ấm áp hơn.
“Không sao, tôi đâu có yếu ớt như thế.” Lục Chi Ưu cười khoát khoát tay với Cố Kỳ Hành,
Nghe cô nói thế, Cố Kỳ Hành không nhịn được mà búng một cái vào gáy cô.
“Cái gì thế! Đau quá!” Lục Chi Ưu đánh vào mu bàn tay anh.
Cố Kỳ Hành cũng không tức giận.
“Lục Chi Ưu, cậu ở trong cái giới hỗn tạp này mấy năm rồi, có một việc bé tẹo thế này thôi mà cũng làm mình bị thương được hả?”
“Cậu nghĩ tôi muốn chắc, người ta tìm tôi gây sự, tôi phải làm sao, hơn nữa, tôi lại là nữ thần quốc dân, đi theo con đường thanh thuần, tôi cũng phải duy trì hình tượng nữ thần chứ.”
Dù cho Cố Kỳ Hành lạnh lùng cỡ nào, khi nghe Lục Chi Ưu nói cũng không kìm được nhếch khóe môi,
“Cậu mà còn hình tượng nữ thần? Sao tôi thấy nữ thần kinh lại hợp với cậu hơn, mỗi ngày ra vẻ đoan trang, bản chất chính là điên điên khùng khùng.”