Tôi Sẽ Tán Đổ Anh Ấy - Chương 137: Ngoại truyện 3
Cập nhật lúc: 2024-09-30 23:21:46
Lượt xem: 34
"Dậy nào! Dậy nào!"
Lục Chi Ưu xốc chăn lên!
"Thẩm Vạn Tuế, sao con lại ngủ trên giường anh con thế này?"
Cậu bé Trung Quốc dụi dụi mắt, sau đó ngồi dậy, vẻ mặt cậu bé không cảm xúc nhìn qua thằng nhóc Vạn Tuế đang nằm sấp bên cạnh mình.
Cậu bé nhìn Lục Chi Ưu, chào buổi sáng với mẹ xong rồi xuống giường đi vào phòng tắm.
Lục Chi Ưu nhìn bóng dáng lạnh lùng của cậu nhóc Trung Quốc, hơi đau tim, con trai lớn nhà mình toàn noi theo gương của Thẩm Trường An, lạnh lùng kinh khủng.
Lục Chi Ưu quay đầu nhìn Vạn Tuế, con trai lớn giống Thẩm Trường An, nhưng mà thằng nhóc nhỏ này cũng đâu có giống mình, cô nhìn Vạn Tuế đang chổng m.ô.n.g ngủ nướng ngon lành kia.
"Vạn Tuế, dậy mau!"
Vạn Tuế lăn một vòng rồi lại ngủ tiếp.
"Vạn Tuế, con có dậy không hả?"
...
"Thẩm Vạn Tuế!!"
"Nếu không dậy là nhịn ăn sáng đó nha!"
Thẩm Trung Quốc sau khi rửa mặt xong đi ra khỏi phòng tắm, nhìn nhóc Vạn Tuế vẫn còn ngủ trên giường, nhẹ nhàng nói một câu.
"Em muốn ăn, em muốn ăn." Vạn Tuế bật dậy từ trên giường.
Lục Chi Ưu đỡ trán, cô sẽ không bao giờ thừa nhận thằng nhóc giống cô ở điểm này đâu.
"Dậy rồi thì mau đánh răng đi."
Nhóc Vạn Tuế còn say ngủ nhìn Lục Chi Ưu rồi lại nhìn Trung Quốc.
"Đi đánh răng."
Thẩm Trung Quốc nhìn nhóc nói.
Vạn Tuế ngoan ngoãn bước xuống giường, lê dép lê vào phòng tắm.
Ánh mắt b.ắ.n tim của Lục Chi Ưu nhìn về phía Trung Quốc.
Wow, con trai cô đẹp trai thế?
Từ nhỏ tới giờ, có thể trị được nhóc Vạn Tuế cũng chỉ có Trung Quốc.
"Mẹ đừng cười với con như thế, con sợ lắm."
Lục Chi Ưu, "..."
Sau khi Vạn Tuế ra khỏi phòng tắm, nhìn anh mình còn đứng ở đó, đôi chân ngắn lon ton chạy về phía anh mình.
"Anh ơi, nắm tay nào" Nhóc Vạn Tuế đưa tay cho anh mình.
Trung Quốc nhìn nhìn, sau đó nhét hai tay vào túi, mặc kệ thằng bé, kiêu ngạo bước ra khỏi phòng.
Nhóc Vạn Tuế nhanh chân chạy theo, vừa chạy vừa kêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-137-ngoai-truyen-3.html.]
"Anh ơi, nắm tay, anh ơi nắm tay đi"
Lục Chi Ưu cũng bước nhanh theo hai đứa nhóc.
Trung Quốc và Vạn Tuế là hai anh em sinh đôi, dáng vẻ giống nhau y đúc, chiều cao cũng không chênh lệch bao nhiêu, nếu không phải vì tính cách khác nhau, Lục Chi Ưu khó mà phân biệt được hai đứa nhóc.
Trung Quốc vô cùng lạnh lùng, theo như mẹ Thẩm nói, cậu bé rất giống Thẩm Trường An hồi nhỏ, nhưng Thẩm Trường An là bên ngoài lạnh lùng, bên trong gian manh, cô chỉ mới thấy nhóc con nhà mình lạnh lùng thôi, gian manh thì vẫn chưa thấy.
Vạn Tuế là một bánh bao đáng thương, thường xuyên lợi dụng vẻ ngoài đáng thương của mình để đổi lấy sự yêu thương của người khác, lúc phạm lỗi, nhóc sẽ giả vờ tội nghiệp khiến người lớn không thể nào giận được, nếu không trúng chiêu, nó lại ra chiêu sát thương chính là khóc ầm trời khiến người khác đau đầu.
Vẻ ngoài giống nhau như đúc nhưng tính tình lại khác nhau, hai anh em sinh đôi nhà Lục Chi Ưu đã khiến không ít người hâm mộ.
Về lạnh lùng và gian manh, có lẽ thật lâu về sau Lục Chi Ưu mới biết được, Trung Quốc trước mặt mình đây vẫn còn trong giai đoạn tu luyện, chưa đạt đến trình độ gian manh kia.
"Đến đây ăn cơm nào."
Nhóc Trung Quốc đi xuống, phía sau có một cái đuôi, nhóc Vạn Tuế kéo tay anh mình ra khỏi túi, rồi nhét tay mình vào.
Vì thế Trung Quốc đành phải kéo cái đuôi này đi theo.
"Chào buổi sáng, ba." Hai anh em đồng thanh chào.
"Chào buổi sáng." Thẩm Trường An mỉm cười.
Hai anh em ngoan ngoãn ngồi trên bàn ăn, Thẩm Trường An chia thức ăn cho hai đứa.
Bánh Trứng và Đại Hắc ghé vào chân hai đứa.
Thẩm Trường An nhìn Lục Chi Ưu đang đi tới, bước ra đón cô.
Lục Chi Ưu ngẩng đầu mỉm cười với anh, Thẩm Trường An nhìn cô, xúc động muốn hôn cô, Lục Chi Ưu vội vàng che môi lại.
"Không được, con còn ở đây mà."
Thẩm Trường An nở nụ cười, sau đó hôn lên trán cô.
"Vợ vất vả rồi."
Nhóc Vạn Tuế đang húp cháo thấy vậy liền tò mò hỏi.
"Vì sao ba hôn mẹ mà không hôn con?"
Thẩm Trường An mỉm cười, "Vì mẹ là hòn ngọc quý trên tay ba mà."
Lục Chi Ưu nở nụ cười.
(Miệng chồng càng ngày càng ngọt, phải làm sao đây, online chờ, gấp!!)
(A Tửu: hôn một cái là xong.)
Đôi mắt lúng liếng của Vạn Tuế xoay một vòng, đột nhiên hỏi, "Mẹ là ngọc quý, vậy còn con thì sao?"
Thẩm Trường An, "..."
Lục Chi Ưu, "..."
Thẩm Trường An suy nghĩ một lúc, đang định nói thì nhóc Trung Quốc đang vùi đầu ăn cháo ngẩng đầu lên, nói với Vạn Tuế, "Em là Ưu Lạc Mĩ của ba." "A, em biết rồi em biết rồi, là ôm vào lòng bàn tay, vô cùng ấm áp." Nhóc Vạn Tuế vô cùng vui vẻ, cậu nhóc rất thích uống Ưu Lạc Mĩ.
(Ưu Lạc Mĩ: một nhãn hiệu trà sữa với câu quảng cáo, "Em là Ưu Lạc Mĩ của anh" "Vì anh muốn nâng niu em trong lòng bàn tay")