Tôi Sẽ Tán Đổ Anh Ấy - Chương 120
Cập nhật lúc: 2024-09-27 12:02:21
Lượt xem: 24
Hai người quả thật vừa đi dạo phố vừa phát thức ăn cho FA, ngọt ngào cả đoạn đường, Thẩm Trường An không hề lạnh lùng như ngày thường, nhất là đối với Lục Chi Ưu, quả là ngọt đến ép ra đường luôn mà.
Chuyện này không khỏi khiến cho dân FA nghi ngờ mục đích của hai người này có phải là ngược bọn họ không.
Lúc hai người đang tìm chỗ ăn cơm thì Lục Chi Ưu bỗng nhiên nhận được điện thoại của mẫu thân đại nhân.
"Alo?"
"Đang ở đâu?"
"Ặc... con đang đi dạo phố."
"Mẹ đang ở trước cửa nhà con, bọn con về nhà nhé."
"Bọn con..." Lục Chi Ưu ngơ ngác, sao mẹ già nhà cô lại biết cô đang ở cùng với Thẩm Trường An? Đáng sợ quá!!!!
"Không lẽ sai à? Nhanh lên, mẹ và ba đang chờ"
Sau khi nói xong, mẹ già dứt khoát cúp điện thoại.
"Sao thế?" Thẩm Trường An hỏi.
"Bác sĩ Thẩm, chúc mừng anh, anh sắp được gặp phụ huynh rồi."
Thẩm Trường An, "..."
*
Hai người nhanh chóng chạy về.
Lúc Lục Chi Ưu quay về, ba mẹ Lục đã ngồi trong phòng khách.
Hai người vừa bước vào, ba Lục mẹ Lục đều nhìn sang.
Quào, đồ đôi đồ, màu hồng phấn nữa chứ.
Mẹ Lục không cần nghĩ cũng biết, áo thun màu hồng này là do con gái mình chọn rồi, hồng lè thế này mà thằng nhóc này cũng chiều con bé, bằng lòng mặc màu hồng với cô.
Lục Chi Ưu nhìn ba mẹ, sao cô cảm thấy có gì đó sai sai ở đây, sao lại có cảm giác như đang thẩm vấn thế này.
Thẩm Trường An nhìn thấy ba mẹ Lục ngồi trên sofa, lễ phép cúi đầu chào hỏi.
"Con chào bác trai, bác gái."
Ba mẹ Lục im lặng đánh giá Thẩm Trường An.
Ba Lục gật đầu mỉm cười với anh, ông thích Thẩm Trường An này, trông thành thục chững chạc, mặt mày cũng sáng sủa, lại còn lễ phép nữa chứ.
Mẹ Lục gật đầu với anh, trên mặt không có vẻ gì, sau đó nhìn Lục Chi Ưu.
Lục Chi Ưu chột dạ kéo kéo góc áo Thẩm Trường An.
Cô rất quen với ánh mắt này của mẹ già, quả nhiên.
Mẹ Lục bỗng nhiên đứng dậy, nhìn Lục Chi Ưu nói, "Con vào đây với mẹ."
Lục Chi Ưu đáng thương nhìn Thẩm Trường An.
Thẩm Trường An nhìn cô, ánh mắt hỏi, sao thế?
"Sao còn chưa đi?"
"Vào ngay vào ngay ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-120.html.]
Lục Chi Ưu buông góc áo Thẩm Trường An ra, vừa bước về phía phòng mình vừa ngoái đầu lại nhìn Thẩm Trường An.
"Đừng nhìn nữa, không có gì đâu, con nhìn mà cửa muốn thủng luôn rồi kìa."
Thẩm Trường An xấu hổ.
Rõ ràng thế à?
Ba Lục dường như nhìn thấu tâm tư của anh, nói: "Rõ lắm, rõ vô cùng."
Thẩm Trường An, "..."
"Nào, đánh cờ với bác nào." Ba Lục nói với Thẩm Trường An.
"Dạ."
Thế là hai người ngồi trong phòng khách đánh cờ với nhau.
*
"Lại đây ngồi, mẹ không đánh mày đâu." Mẹ Lục nhìn Lục Chi Ưu đứng cách mình cả mét, nhíu mày nói.
"Thật không ạ?" Hai mắt Lục Chi Ưu sáng lên, nhìn mẹ già nhà mình.
"Thật."
Thấy thế, Lục Chi Ưu hí hửng chạy đến chỗ mẹ mình, đặt m.ô.n.g ngồi xuống cạnh bà.
Vừa ngồi xuống, chưa kịp nói chuyện, cô đã bị mẹ Lục túm lấy cổ tay, mẹ Lục cầm gối ôm trên giường đánh lên người Lục Chi Ưu.
"Mẹ già à, mẹ lừa con, sao bảo không đánh mà."
"Mẹ có nói hả, sao mẹ không nhớ."
"Mẹ xấu quá..."
"Ai xấu hả, rốt cục là ai xấu hả, chuyện lớn như vậy mà không nói cho mẹ biết, mày còn dám nói mẹ xấu hả?" Mẹ Lục vừa nói vừa lấy gối ôm đánh cô.
"A, mẹ à, đau, đau c.h.ế.t mất."
"Mày gạt mẹ à!"
"Đau thật mà, mẹ đừng đánh nữa."
Lục Chi Ưu vừa né gối ôm của mẹ Lục vừa hét.
Thật ra mẹ Lục đánh bằng gối ôm không đau chút nào, nhưng từ nhỏ Lục Chi Ưu đã thế, chỉ cần mẹ Lục cầm gối đánh cô, cô liền dùng chiêu này, vừa giả vờ tội nghiệp, lại vừa giành được tình thương của ba khiến cho ông chạy đến cứu giá.
Thẩm Trường An ở bên ngoài phòng khách, tay thì đánh cờ với ba Lục, nhưng cả thân và tâm đều đặt trên người Lục Chi Ưu trong phòng ngủ, lúc nghe thấy Lục Chi Ưu la đau, mém tí nữa là anh bỏ cờ chạy vào rồi.
Nhưng nhìn thấy ba Lục nghiêm túc đánh cờ, dáng vẻ không lo lắng tí nào, anh cố gắng nhịn xuống.
"Thân ở doanh Tào, lòng thì ở quân Hán, chiếu tướng."
Ba Lục vừa dứt câu, Thẩm Trường An hoàn hồn, anh bị ba Lục g.i.ế.c c.h.ế.t rồi.
"Bác trai chơi cờ siêu quá, con đây không bằng rồi."
Ba Lục cười, "Không phải con không giỏi, là do con không có lòng, lòng con chắc đang ở trong phòng ngủ đúng không."
"Khụ khụ" Thẩm Trường An xấu hổ.
Ba Lục nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn cửa phòng ngủ đang đóng chặt, thỉnh thoảng lại nghe tiếng hét của Lục Chi Ưu.
Con nhóc này vẫn thế, dù mẹ nó có đánh trúng hay không, nó đều thích kêu gào.