Tôi Sẽ Tán Đổ Anh Ấy - Chương 112
Cập nhật lúc: 2024-09-25 21:22:12
Lượt xem: 28
Anh không khỏi bật cười thành tiếng, đây mới là phong cách của Lục Chi Ưu.
Mục Lạc bước tới chỗ anh.
"Với tốc độ công khai của nữ thần Lục, tin mình đi, cả họ và tên của cậu sẽ lên hot search nhanh thôi, tin không?"
Thẩm Trường An lườm anh ấy.
"Cậu không nghe thấy bệnh nhân giường 838 bấm chuông à, nếu mà cậu không đi, cậu cũng sẽ bị khiếu nại nhanh thôi."
"Hả? Sao mình không nghe thấy." Mục Lạc nghi ngờ, không lẽ anh bị lãng tai?
"Vậy cậu đến khoa tai mà khám, tin chắc là trưởng khoa Hạ sẽ đích thân khám cho cậu đấy."
Mục Lạc sợ run, thôi tha cho anh đi, nhìn thấy trưởng khoa Hạ anh chỉ hận không thể đi đường vòng, ai mà không biết anh và trưởng khoa Hạ như nước với lửa, đúng là đáng sợ.
Anh vội vàng chạy về chỗ mình, lấy bệnh án chạy đến phòng bệnh của bệnh nhân giường 838.
Mặc kệ có nghe chuông hay không, anh vẫn đi một chuyến thì hơn, bệnh nhân giường 838 nổi tiếng khó chơi, nếu anh không đi, có thể sẽ bị khiếu nại thật ấy chứ, cả tuần nay anh đã bị cô ấy khiếu nại 3 lần rồi.
Thẩm Trường An nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của Mục Lạc, khóe miệng cong lên nụ cười gian manh.
"Ngốc thật."
Anh vừa cúi đầu lướt weibo vừa lẩm bẩm cười nhạo.
Thẩm Trường An nhìn cả ngàn bình luận dưới bài đăng của Lục Chi Ưu, bèn lặng lẽ viết cho cô một bình luận.
Trường Lạc An Ninh: Xin chỉ giáo.
Anh vừa bình luận chưa được bao lâu, cửa phòng đã bị Mục Lạc đẩy ra cái "rầm"
"Mợ nó, cụ nội mày!" Mục Lạc quăng bản bệnh án lên bàn cái "rầm"
Thẩm Trường An nhìn dáng vẻ sắp phun lửa của Mục Lạc, nhẹ nhàng nhíu mày nhìn anh ấy.
"Mình không phải cụ nội." Thẩm Trường An cười.
"Thẩm Trường An ơi là Thẩm Trường An, cậu hại c.h.ế.t mình rồi!"
Mục Lạc sải bước tới cạnh Thẩm Trường An.
"Hả?"
"Cậu biết không?"
"Biết gì?"
"Mình lại bị khiếu nại, cô ta không có gọi mình, đều tại cậu, cô ta trách mình không để cô ta nghỉ ngơi!"
"Ha ha ha" Rốt cục Thẩm Trường An không thể nhịn cười nổi.
Kỳ lạ nha kỳ lạ nha!
"Còn như thế nữa mình sẽ lập kỉ lục cho xem." Mục Lạc không nói nữa ngẩng đầu nhìn bức tường trắng như tuyết.
Thẩm Trường An yên lặng nhìn điện thoại trên tay, không định để ý đến anh ấy nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-112.html.]
"Thẩm Trường An, cậu lại dám gạt mình, nói, muốn c.h.ế.t như thế nào?" Mục Lạc chống tay lên bàn nhìn Thẩm Trường An.
Thẩm Trường An lười nhìn anh ấy.
"Cậu có thời gian lảm nhảm với mình không bằng suy nghĩ xem nên giải thích thế nào với Tiểu Hạ, nếu mình đoán không lầm thì bệnh nhân giường 838 có ý với cậu đấy."
"Phủi phui cái mồm, nói hưu nói vượn, làm sao có thể hả?" Mục Lạc kinh ngạc.
"Tin hay không kệ cậu."
Mục Lạc im lặng một hồi, hình như mấy ngày nay Hạ Căng hơi xa cách với anh, hình như có nhắc tới giường bệnh 838, không lẽ là ghen?
Mục Lạc suy nghĩ một lúc, rồi nhìn Thẩm Trường An, hai tay nhét vào túi blouse trắng, sau đó kiêu ngạo hất cằm bước ra ngoài.
Thẩm Trường An cười cười.
*
"Chị Lục của em ơi, sao chị còn đăng weibo thế, bây giờ chị đang ở đầu sóng ngọn gió đấy."
Lục Chi Ưu ngồi trên sofa, hai chân gác lên bàn trà, vừa ăn bánh kem trà xanh vừa hút trà sữa matcha.
Cô nhìn người đang sốt ruột như kiến bò trên chảo đang đi tới đi lui kia.
"Khương Thang, cậu có thể đừng đi qua đi lại nữa được không, nhìn cậu mà chị ăn không vô đây này."
"Chị còn có tâm trạng ngồi ăn hả?" Khương Thang nhìn cô.
"Sao lại không?"
"Chị Lục, chị là nữ thần quốc dân đó, là người của công chúng đó! Hơn nữa CP Nghê Nhan của chị và anh Cẩn Duyên còn đang hot, bây giờ lộ ra chuyện tình cảm của chị, fan CP làm sao đây, nếu như bọn họ mất lý trí chuyển sang làm anti fan thì làm sao bây giờ? Bộ phim này.."
Lục Chi Ưu bỏ bánh ngọt trong tay xuống, nhìn Khương Thang, nghiêm túc nói: "Đủ rồi, đúng, chị là người của công chúng, không lẽ người của công chúng thì không phải là người hả? Minh tinh không phải là người hả? Minh tinh không thể có cuộc sống riêng của mình hay sao? Chị chẳng qua chỉ có bạn trai thôi mà, chị làm gì hả, g.i.ế.c người phóng hỏa ư? Vì sao chị phải sống theo ánh mắt người khác hả?"
"Chị Lục.." Khương Thang đờ người trong chớp mắt.
Cậu sẽ không thừa nhận mình bị cơn giận của Lục Chi Ưu dọa cho đờ người.
"Chị cũng có cuộc sống của mình, chị chỉ là một người bình thường thôi, Khương Thang"
"Chị Lục.em biết rồi."
"Vậy tốt rồi, cậu cũng đừng đi tới đi lui nữa, để chị ăn ngon cái được không?"
"Dạ."
Khương Thang nhìn cô, thấy cô lại cầm lấy bánh ngọt và trà sữa.
Khương Thang vừa đi ra, Tiểu Mễ vội chạy đến.
"Sao, chị Lục nói sao?"
"Nói gì nữa hả, chị Lục nói cả buổi khiến tôi không thể nói gì."
Tiểu Mễ bày tỏ dáng vẻ tôi biết ngay là thế mà.
Điện thoại trong túi Khương Thang lại bắt đầu vang lên.
Cậu thở dài bất đắc dĩ, lấy điện thoại ra, yên lặng tắt máy, tin tức bùng ra từ sáng tới giờ, điện thoại của anh cũng sắp sửa nổ luôn rồi, ai ai cũng muốn moi tin từ anh cả.