Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Sẽ Tán Đổ Anh Ấy - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-08-29 21:18:02
Lượt xem: 93

“Bác sĩ Thẩm, số điện thoại của anh là số mấy vậy?”

 

Thẩm Trường An, “…”

 

Nói nhiều như vậy, chính là muốn biết số điện thoại của anh mà thôi.

 

Bàn tay đang dọn dẹp của Khương Thang bỗng nhiên cứng đờ, kỹ năng cưa trai của bà chị già nhà cậu, cậu cho điểm tối đa.

 

Lục Chi Ưu cười tươi đưa điện thoại của mình cho Thẩm Trường An.

 

Thẩm Trường An nhìn cái tay đang cầm điện thoại trước mặt mình, rồi nhìn gương mặt đầy mong chờ của Lục Chi Ưu, không biết thế nào, lại cầm lấy di động của cô, yên lặng nhập số điện thoại của mình vào.

 

Nhập xong rồi, anh trả lại cho cô.

 

Lục Chi Ưu nhìn danh bạ của mình được thêm vào một số liên lạc mới.

 

Thẩm Trường An.

 

Lòng đầy ngọt ngào, cô không còn ở bệnh viện, cũng không sợ mất liên lạc với Thẩm Trường An, nghĩ rồi lại nghĩ, cô cảm thấy rất vui vẻ, vì cô đã có số của Thẩm Trường An rồi nè.

 

Sau khi đưa số cho Lục Chi Ưu, Thẩm Trường An liền rời khỏi, bởi vì Mục Lạc muốn thảo luận với anh về bệnh tình của một bệnh nhân.

 

Nhìn xuyên qua cửa sổ, Lục Chi Ưu thấy có không ít phóng viên đang đứng chực sẵn ở dưới, cô không nhịn được nhíu mày.

 

Đúng là mấy phóng viên này ăn no rửng mỡ, rãnh rỗi không có chuyện gì làm.

 

Khương Thang nhìn Lục Chi Ưu đang nhíu mày, thì nói: “Chị Lục à, chị cũng đừng có nhíu mày nữa, lát nữa chúng ta cũng phải đối mặt với bọn họ.”

 

Lục Chi Ưu xoay người lại: “Tôi có thể từ chối không?”

 

“Không được, quang minh chính đại mà bước ra, tin đồn sẽ tự nhiên vì thế mà biến mất, cho nên nhất định phải làm như vậy.”

 

Khương Thang đưa cho cô một túi đồ.

 

“Chị Lục, đây là quần áo lát nữa chị cần, còn có đồ trang điểm, chị chuẩn bị một chút rồi chúng ta đi xuống, dáng vẻ bây giờ của chị không được tốt lắm, vẫn nên trang điểm nhẹ một chút.

 

Lục Chi Ưu câm nín, dáng vẻ bây giờ của cô ra sao hả?

 

Xin lỗi nha, cô chính là gương mặt nữ thần nhá, dù cho không trang điểm đi nữa thì cũng là nữ thần đấy.

 

Lục Chi Ưu trợn mắt liếc cậu ta, nhưng vẫn ôm cái túi vào nhà vệ sinh.

 

Vừa bước vào,cô xém tí nữa thì c.h.ế.t ngất khi nhìn thấy gương mặt của mình trong gương.

 

Cái…cái…cái người trong gương là cô à? Có đúng là Lục Chi Ưu cô đây không?

 

Sao mặt lại trắng bệch như ma, môi cũng tái mét thế này!!

 

Chợt nghĩ đến cô luôn dùng gương mặt này để nói chuyện với Thẩm Trường An, cô chỉ hận không thể đ.â.m đầu vào cái gương mà c.h.ế.t đi cho rồi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-11.html.]

Cô đứng trước gương, không nhanh không chậm trang điểm theo kiểu nhẹ nhàng, rồi lấy quần áo từ trong túi ra thay vào.

 

Lục Chi Ưu có một mái tóc nâu dài,làm xoăn kiểu gợn sóng.

 

Mái tóc nâu mềm mại xõa sau lưng, phần mái được tỉa mỏng làm nổi bật gò má xinh đẹp của cô.

 

Cô soi gương chỉnh lại tóc mái của mình, rồi lại mân mân đôi môi hồng, cuối cùng mới hài lòng gật đầu.

 

Cô mặc một cái áo sơ mi màu xanh đậm, bên dưới là chiếc váy bó sát màu trắng để lộ ra đôi chân thon dài, do cô bị thương, cho nên Khương Thang đã mang đến cho cô một đôi dép lê màu trắng.

 

Khi cô bước ra, Khương Thang liền cảm thấy đây chính là nữ thần quốc dân Lục Chi Ưu thật sao, vậy cô gái tóc tai bù xù, gương mặt xanh xao trong bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình là ai vậy kìa?

 

Anh đưa kính râm và khẩu trang trong tay cho cô.

 

“Đeo vào đi”

 

Lục Chi Ưu đeo khẩu trang và kính râm lên, cầm điện thoại trong tay, Khương Thang đi phía sau lưng cô.

 

Họ mới vừa ra khỏi bệnh viện, phóng viên òa tới như ong vỡ tổ, toàn bộ micro đều chĩa thẳng vào mặt Lục Chi Ưu.

 

“Cô Lục, gần đây trên weibo liên tục đưa tin cô nằm viện để chỉnh sửa lại gương mặt, cô có muốn phát biểu gì về chuyện này?”

 

“Cô Lục, xin hỏi cô có gì muốn nói về việc mình bị hủy dung không?”

 

“Cô Lục, trời nắng nóng thế này, sao cô lại đeo kính và khẩu trang, không lẽ tin tức cô bị hủy dung là sự thật?”

 

“Cô Lục, cô có thể kể cho chúng tôi chi tiết về việc này được không?”

 

“Cô Lục, tôi thay mặt cho toàn bộ cư dân mạng yêu cầu, cô có thể gỡ khẩu trang xuống cho chúng tôi xem được không?”

 

“Cô Lục…”

 

“Cô Lục…”

 

Phóng viên cứ liên tiếp đặt câu hỏi, câu sau còn hiểm hơn câu trước, Lục Chi Ưu đeo kính râm để che đi thái độ cạn lời của mình, trong lòng thì lại càng hận không thể chửi tục.

 

Khương Thang vội vàng đẩy phóng viên đang đứng bên cạnh Lục Chi Ưu ra xa.

 

“Các bạn phóng viên thân mến, có thể im lặng một lát được không? Các bạn cứ người này một câu người kia một câu, chị Lục sẽ không thể trả lời cho các bạn được.”

 

Nghe Khương Thang nói thế, mấy phóng viên đang ầm ĩ cũng im lặng hơn nhiều.

 

Lục Chi Ưu chậm rãi tháo kính ra.

 

“Về chuyện trên weibo tung tin tôi bị hủy dung, tôi tin rằng các bạn phóng viên cũng rất tò mò, nhưng về chuyện này…”

 

Lục Chi Ưu cố tình dừng lại.

 

Cả hiện trường đều yên tĩnh, mọi người đều im lặng nhìn Lục Chi Ưu.

 

Lục Chi Ưu không nói gì, đưa tay đặt lên sợi dây khẩu trang bên tai.

Loading...