Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Sẽ Tán Đổ Anh Ấy - Chương 100

Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:15:29
Lượt xem: 33

Lục Chi Ưu đứng trước gương, mái tóc dài xõa ra sau, cô mặc một bộ lễ phục cổ chữ V màu trắng, trên thân áo được đính rất nhiều hạt trân châu xinh đẹp, thắt lưng cao làm tôn lên cái eo nhỏ nhắn của cô, sau lưng trắng nõn, phần đuôi cá phía dưới váy được điểm xuyết bằng những nụ hoa đào xinh xắn.Ngay lúc cô chuẩn bị xoay người thì mẹ Thẩm gọi cô.

 

"Đừng nhúc nhích, để bác chụp cho con một tấm."

 

"Chụp ảnh ạ?"

 

"Ừ."

 

Mẹ Thẩm lấy di động trong túi ra, tìm góc chụp, chụp mấy tấm rồi mới cất di động vào.

 

"Đẹp quá đi." Bà khen.

 

"Mẹ Thẩm, sao con cảm thấy ánh mắt bác nhìn con như muốn ăn con ấy." Lục Chi Ưu cười nói.

 

Mẹ Thẩm sửng sốt, sau đó nở nụ cười.

 

"Bác không ăn con đâu, nhưng sẽ có người ăn con."

 

Lục Chi Ưu, "."

 

Mẹ Thẩm, bác có thể xấu xa thêm xíu được không?

 

Mẹ Thẩm đi đến giá để quần áo, ngón tay di chuyển.

 

"Chi Ưu, bộ này thế nào?" Mẹ Thẩm cầm lên một cái váy tua rua màu trắng.

 

"Xinh quá"

 

"Con thử đi?" Mẹ Thẩm bảo cô.

 

"Hả thử nữa ạ?" Lục Chi Ưu chỉ một đống quần áo chồng chất trên sofa, đống này cô còn chưa thử xong đây này, mẹ Thẩm muốn cô thử hết cả cửa hàng hay sao?

 

"Đương nhiên, dáng người đẹp như thế, trời sinh là giá treo quần áo đấy, đương nhiên là phải mặc thật xinh rồi, dù gì hôm nay chúng ta cũng rảnh mà, mau đi mau đi." Mẹ Thẩm nhét quần áo vào tay Lục Chi Ưu, sau đó đẩy cô đi vào phòng thử đồ.

 

Bà rất là ưng Lục Chi Ưu, xinh xắn, vóc người đẹp, quan trọng là, tính cách rất hợp.

 

Lục Chi Ưu vừa cầm quần áo vào phòng thử, mẹ Thẩm liền lấy di động ra, rồi gửi tin nhắn cho Thẩm Trường An.

 

Bà chỉ gửi có một tấm hình thôi.

 

Chính là tấm hình vừa chụp Lục Chi Ưu ban nãy.

 

Bà ngồi trên sofa, hai chân bắt chéo, đứa con trai thanh tâm quả dục hai mươi mấy năm nay nếu nhìn tấm hình này liệu có nổi lên thú tính hay không?

 

Mẹ Thẩm càng nghĩ càng thấy vui.

 

Qủa nhiên, bà vừa gửi tin không bao lâu, Thẩm Trường An đã trả lời lại.

 

Bảo bối: →_→

 

Mẹ Thẩm cười cười.

 

Mẫu thân đại nhân: Cảm giác thế nào?

 

Bảo bối: Cô ấy đang ở cùng mẹ hả?

 

Mẫu thân đại nhân: Đúng rồi, mẹ đang đi shopping với cô bé, mà nè, dáng cô bé đúng là quá tuyệt mà, điện nước đầy đủ, eo ọt lại nhỏ, cái lưng thì trắng ngần.chậc chậc chậc

 

Bảo bối: Ha ha, cũng không thuộc về mẹ.

 

Mẹ Thẩm đang uống nước trái cây, đọc tin nhắn trả lời của Thẩm Trường An thiếu chút nữa là phun ra.

 

"Mẹ Thẩm.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-100.html.]

Ngay lúc đó, Lục Chi Ưu đã thay quần áo xong.

 

Bà vội vàng cất di động vào túi xách.

 

"Đẹp quá, đẹp quá!"

 

Lục Chi Ưu thử quần áo cả một buổi chiều, chỉ cần là đồ cô đã thử, mẹ Thẩm đều quẹt thẻ mà không thèm chớp mắt.

 

Lục Chi Ưu nhìn thoáng qua giá tiền, mỗi một cái đã hơn 10000 tệ.

 

Ngay lúc mẹ Thẩm đang định quẹt thẻ, Lục Chi Ưu vội vàng ngăn bà lại.

 

"Mẹ Thẩm, mẹ Thẩm, nhiều quá rồi, đừng mua nữa."

 

"Nhưng bộ này con mặc đẹp lắm, màu sắc lại tôn da nữa."

 

"Mẹ Thẩm, bác mua cho con nhiều quá, con không."

 

Dáng vẻ mẹ Thẩm liền suy sụp, "Bác luôn muốn có một đứa con gái, để có thể cột tóc, mua váy đầm xúng xính cho nó, sơn phòng ngủ màu hồng cho nó, nhưng bác lại có tới hai đứa con trai, khó khăn lắm mới yêu quý con như thế, muốn tặng mọi thứ tốt đẹp cho con, nhưng con lại. ôi, bác đau lòng quá"

 

"Chuyện nàymẹ Thẩm, bác đừng như thế, con không có ý đó." Lục Chi Ưu nhìn dáng vẻ đau lòng của mẹ Thẩm, tự dưng nói năng lộn xộn.

 

"Vậy mấy bộ đồ này"

 

"Ặc…"

 

"Tốt quá." Mẹ Thẩm vui vẻ hẳn lên.

 

"Đi thôi, chúng ta đi coi giày nào!"

 

"Hả?"

 

"Ngẩn ngơ làm gì, mau đi nào."

 

Một buổi chiều, Lục Chi Ưu chỉ có thể thử đồ, thử giày.

 

Lục Chi Ưu suy nghĩ, từ giờ cô sẽ không mua quần áo trong một thời gian.

 

Lục Chi Ưu vừa mới thử giày bước ra, mẹ Thẩm đang chuẩn bị chạy lên khen, thì bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên.

 

"Alo?"

 

"Nhưng em đang dạo phố với con dâu mà."

 

"Em biết, nhưng mà. Được rồi, được rồi, em về liền."

 

Mẹ Thẩm tắt điện thoại, đi đến chỗ Lục Chi Ưu.

 

"Có chuyện gì vậy ạ?" Lục Chi Ưu hỏi.

 

"Không có gì, chúng ta về nhà ăn cơm nhé?" mẹ Thẩm cười.

 

"Chúng ta? Về nhà ăn cơm?" Lục Chi Ưu kinh ngạc, có... có ý gì?

 

"Đúng rồi, giờ đã hơn 5 giờ, Ba Thẩm của con gọi chúng ta về ăn cơm."

 

"Gặp gặp ba Thẩm?"

 

"Chứ không thì sao?"

 

"Nhưng mà."

 

"Nhưng nhị cái gì, đi thì đi thôi, bác nói con nghe, ba Thẩm nấu ăn ngon lắm."

 

Thế là Lục Chi Ưu bị mẹ Thẩm dắt về nhà.

Loading...