Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh - Chương 89.3

Cập nhật lúc: 2024-10-19 19:28:46
Lượt xem: 369

An Như Cố không nhìn bình luận, trực tiếp liên lạc với người hữu duyên thứ hai [Khuyên Người Học Y Trời Đánh Sét].

Sau khi kết nối cuộc gọi, một cô gái mặc đồng phục y tá màu trắng xuất hiện trên màn hình. Cô ấy ngồi sau bàn trực, tay phải cầm đôi đũa dùng một lần, trước mặt là hộp mì chua cay mang về, đôi môi đỏ ửng vì cay.

Một ngày tốt lành

"Chào streamer!"

"Chào cô."

[Oa, lần đầu tiên nhìn thấy chị y tá xinh đẹp trong phòng livestream! Không phải bệnh viện rất bận sao? Lần trước tôi đến, người rất đông.]

[Bây giờ là giờ nghỉ trưa mà, bác sĩ cũng là người, cũng cần phải nghỉ ngơi chứ.]

[ID của người hữu duyên này thật sự rất chân thật, sinh viên y khoa khóc ròng rã, sách thì học mãi không hết, thi thì thi mãi không xong, ca trực thì tăng ca mãi không ngừng.]

Người hữu duyên đặt đũa xuống, mỉm cười nói: "Bệnh viện chúng tôi ở huyện nhỏ, bệnh nhân không nhiều, những ca bệnh hiểm nghèo gần như đều chuyển lên bệnh viện thành phố hết rồi, buổi trưa chỉ có khoa cấp cứu và mấy khoa khác là không nghỉ."

"Hôm nay không phải ca trực của tôi, nhưng mà sáng nay hơi bận, tôi lười về, đợi hết giờ nghỉ trưa rồi đi làm luôn."

An Như Cố khẽ gật đầu: "Ừm, cô muốn xem bói sao? Nếu muốn xem thì tặng một quả pháo hoa năng lượng cao là được."

Người hữu duyên lập tức tặng một quả pháo hoa năng lượng cao, nhưng lại có chút do dự, ấp úng một lúc lâu mới nói: "Tôi chỉ là một con cá mặn, không tha thiết lắm đến sự nghiệp hay tình yêu, streamer, hay là để tôi suy nghĩ đã."

"Cũng được."

Cô ấy vừa dứt lời, lúc này, bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, hớt ha hớt hải chạy đến cửa bệnh viện, đưa tay đẩy cửa kính ra, sắc mặt hoảng hốt, mồ hôi nhễ nhại, lo lắng hét lớn, gần như là nói năng lộn xộn: "Bác sĩ đâu, có bác sĩ nào không? Ai đó mau giúp tôi với!"

Người hữu duyên thấy vậy, cầm điện thoại di động lên, lập tức đứng dậy khỏi ghế, bước nhanh đến bên cạnh cô ấy, vội vàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Ánh mắt người hữu duyên rơi vào bụng người phụ nữ, cô ấy mặc váy bầu, bụng nhô cao, rõ ràng là đang mang thai, hơn nữa tháng cũng đã khá lớn.

Váy bên dưới đầu gối bị ướt, phán đoán sơ bộ là nước ối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-o-nhan-gian-livestream-doan-menh/chuong-89-3.html.]

Quả nhiên, người phụ nữ nắm lấy tay cô ấy, lòng bàn tay lạnh toát, mang theo hơi lạnh thấu xương của gió đông bên ngoài, trên mặt viết đầy vẻ hoảng sợ, hai tay run rẩy: "Tôi sắp sinh rồi!"

Cô ấy vừa dứt lời, bụng liền truyền đến cơn đau dữ dội, nhịn không được khom lưng xuống, nói năng đứt quãng, liên tục lặp đi lặp lại câu nói vừa nãy: "Cầu xin cô, cứu lấy con tôi, cứu lấy con tôi..."

Tuy hôm nay không phải ca trực của người hữu duyên, nhưng cô ấy vẫn đưa người phụ nữ đến khoa sản, dịu dàng an ủi: "Không sao, không sao, đừng hoảng, khoa sản ở tầng hai, đi theo tôi."

Người hữu duyên đưa người phụ nữ lên tầng hai bằng thang máy. Ở khoa sản có mấy bác sĩ, cũng có bệnh nhân.

Người hữu duyên vội vàng nói: "Bác sĩ, ở đây có một sản phụ sắp sinh rồi."

Bác sĩ vội vàng bước ra, đỡ người phụ nữ, đưa cô ấy vào phòng bệnh.

Lúc này, người phụ nữ đau đến mức gần như ngất xỉu, mồ hôi túa ra như tắm, không ngừng thở hổn hển, như thể sắp ngất xỉu đến nơi.

Mấy bác sĩ khoa sản thấy vậy, liền khẩn trương đỡ đẻ cho cô ấy.

Khán giả trong phòng livestream không nhìn thấy hình ảnh, nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt cũng biết cô ấy đau đớn đến mức nào, trong lòng không khỏi xót xa.

[Tại sao sản phụ lại đến một mình vậy, chồng cô ấy đâu? Thật sự quá đáng, sinh con chính là vượt qua quỷ môn quan đó.]

[Mẹ tôi kể, hồi xưa ở nông thôn, phụ nữ sinh con đều ở nhà, điều kiện vô cùng khó khăn, lúc sinh tôi ra, bà ấy suýt chút nữa thì mất, thương mẹ quá.]

[Nhớ mẹ quá, tôi phải gọi điện thoại cho mẹ thôi hu hu hu.]

[Cầu nguyện cho hai mẹ con bình an.]

[Thêm một.]

[Thêm 10086.]

Người hữu duyên nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đóng chặt, trong lòng có chút ngậm ngùi: "Tôi khá thân với y tá khoa sản, cô ấy từng chứng kiến cảnh một sản phụ sau khi sinh con gái xong, thì mẹ chồng và chồng lập tức bỏ đi, không bao giờ quay lại nữa. Khoa sản chứng kiến quá nhiều chuyện bi thương rồi."

Là người lương thiện, cô ấy rất lo lắng cho sản phụ có vẻ như tình huống không được tốt cho lắm kia, vì vậy mãi mà vẫn chưa nghĩ ra muốn xem bói chuyện gì. Cô ấy ngồi trên ghế chờ trước cửa khoa sản, chờ đợi kết quả.

Loading...