Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh - Chương 82.3

Cập nhật lúc: 2024-10-17 23:19:21
Lượt xem: 425

Nếu Vương lão tiên sinh ra tay, có lẽ anh ta có hy vọng rồi?

 

Tuy nhiên, sau khi xem xét một lúc lâu, sắc mặt Vương lão tiên sinh dần trở nên ngưng trọng, lông mày nhíu chặt: “Con không bị nguyền rủa.”

 

Lâm Sơ Tễ giật mình, quay đầu nhìn An Như Cố: “Hai người đều nói anh ấy không bị nguyền rủa.”

 

Vương lão tiên sinh mở to mắt, ồ một tiếng, nhìn An Như Cố: “Cô vậy mà có thể nhìn ra, có chút thiên phú đấy.”

 

Lời nguyền là thứ hư vô huyền ảo, rất nhiều người tưởng rằng đau ốm hoặc mọi chuyện không thuận lợi là do bị nguyền rủa, nhưng thực tế chưa chắc. Chỉ có người hiểu biết về lời nguyền và cổ thuật, mới có thể phân biệt được.

 

An Như Cố thản nhiên nói, khiêm tốn: “Tôi cũng chỉ là tình cờ.”

 

Vệ Minh Ngôn mặt mày ngơ ngác: “Không phải lời nguyền, vậy là gì?”

 

Vương lão tiên sinh túm lấy cánh tay anh ta, nhìn những mạch m.á.u trên tay anh ta, ánh mắt sáng quắc, chắc chắn nói: “Con bị hạ cổ.”

 

Mọi người: “???”

 

Vệ Minh Ngôn kinh hãi, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy: “Nhưng gia tộc chúng tôi cũng từng mời Cổ Bà đến xem, họ đều nói rất bình thường, không phải bị hạ cổ.”

 

Bọn họ đã trải qua bốn đời, tốn không ít công sức, kiểm tra tất cả những khả năng có thể xảy ra, đương nhiên không thể bỏ qua thủ đoạn hạ cổ âm hiểm này.

 

“Con mời ai đến xem?”

 

Vệ Minh Ngôn có trí nhớ rất tốt, sau khi nhớ lại một lúc, anh ta thành thật nói: “Gia tộc con đã mời một số Cổ Bà chịu xuất thế đến xem, họ đều nói không phải bị hạ cổ, ít nhất là không phải loại cổ trùng mà họ từng gặp. Họ bảo con đi tìm tộc trưởng Cổ Tộc, nhưng nơi đó quá bài ngoại, nên chúng tôi không đến được.”

 

Dân tộc Miêu được chia thành rất nhiều loại, ví dụ như Miêu Đen, Miêu Đỏ, Miêu Trắng, Miêu Vàng và Miêu Xanh.

 

Trong số đó, còn có một Cổ Tộc vô cùng bí ẩn. Nghe nói người trong thôn này, bất kể già trẻ gái trai, đều biết nuôi và hạ cổ trùng.

 

Vương lão tiên sinh vuốt râu, hừ lạnh một tiếng, dường như rất khinh thường bọn họ: “Đạo hạnh của bọn họ quá kém cỏi, mắt bọn họ có đỏ không?”

 

Cổ Bà càng lợi hại, mắt càng đỏ.

 

Vệ Minh Ngôn lắc đầu: “Con chưa từng tận mắt nhìn thấy, nên không biết. Vậy tiên sinh, ông có biết con bị hạ cổ gì không?”

Vương lão tiên sinh nắm c.h.ặ.t t.a.y anh ta, nhìn những mạch m.á.u xanh tím trên tay anh ta, ánh mắt sắc bén như dao, ông niệm một đoạn chú ngữ, quát lớn: “Ra đây!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-o-nhan-gian-livestream-doan-menh/chuong-82-3.html.]

 

Vừa dứt lời, Vệ Minh Ngôn cảm thấy tim mình đột nhiên nhói đau, giống như có thứ gì đó đang run rẩy bên trong.

 

Ngay sau đó, rất nhiều thứ di chuyển dọc theo mạch máu, nhanh chóng bò từ cánh tay đến lòng bàn tay.

 

Anh ta như cảm nhận được điều gì, cúi đầu nhìn xuống, đồng tử đột nhiên co rút lại, một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện!

 

Một ngày tốt lành

Vô số sợi tơ màu đỏ chui ra từ lòng bàn tay anh ta, giống như rắn, ngọ nguậy trong không khí, giống như động vật có linh tính, vô cùng sống động.

 

Cho dù tâm lý có kiên định đến đâu, cũng không thể chấp nhận được cảnh tượng kỳ quái này.

 

Xung quanh vang lên tiếng thét chói tai.

 

“A!”

 

“A a a!”

 

Rất nhiều người trong giới huyền môn đang đứng xem bị cảnh tượng này doạ đến mức hét lên.

 

Bọn họ từng gặp những thứ kỳ lạ, nhưng hiếm khi gặp thứ kỳ lạ như vậy, đặc biệt là nó lại bò ra từ cơ thể người.

 

Bọn họ vô thức nhìn cơ thể mình, nổi hết da gà da vịt, sợ mình cũng biến thành quái vật như vậy.

 

Vệ Minh Ngôn cũng không khá hơn là bao, sắc mặt trắng bệch, dạ dày cuộn trào, muốn nôn.

 

Anh ta như đột nhiên biến thành quái vật, nếu không thì sao trong cơ thể lại có những sợi tơ màu đỏ đáng sợ như vậy?

 

Đáng sợ quá!

 

Vương lão tiên sinh lại vô cùng bình tĩnh, ông thở dài một hơi, giải thích: “Đây là cổ trùng Tâm điểu đã thất truyền từ lâu.”

 

Ông lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra, túm lấy những sợi tơ màu đỏ đang bay múa trên lòng bàn tay anh ta ra, sau đó bọc kỹ lại.

 

Thấy những sợi tơ màu đỏ rời xa mình, Vệ Minh Ngôn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, anh ta không nhịn được hỏi: “Vậy là khỏi rồi sao?”

 

Vương lão tiên sinh lắc đầu, thở dài: “Nếu ta đoán không nhầm, đây là bệnh di truyền của gia tộc con, cổ trùng đã sống trong cơ thể con hơn hai mươi năm, đã chiếm cứ trái tim con, cộng sinh với trái tim con. Con hiểu ý ta chứ?”

 

Loading...