Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh - Chương 71.4
Cập nhật lúc: 2024-10-12 23:24:46
Lượt xem: 523
Chương 76.1
[Vừa nhìn thấy trang phục của chủ livestream hôm nay, đẹp quá, đẹp quá, đẹp đến mức kinh diễm.]
[Tôi đang điên cuồng chụp màn hình, sắp hết dung lượng album rồi.]
[Bộ đồ này chủ livestream mua ở đâu vậy, mặc vào đúng là ra dáng thật đấy, tôi cũng muốn mua một bộ giống vậy, để đến triển lãm truyện tranh cosplay.]
An Như Cố nhìn thấy những bình luận này, chĩa ống kính về phía cửa phòng Hồi sức tích cực: "Hôm nay không phải cosplay, giống như tiêu đề, là một ngày bình thường của Âm Sai.
Hôm nay là lần đầu tiên tôi làm Âm Sai, đưa mọi người đi xem thử."
Giọng nói của cô trong trẻo như ngọc thạch va vào nhau, người trong phòng livestream nghe rất rõ ràng.
Tuy nhiên, những người xung quanh không nhìn thấy cô, cũng không nghe thấy cô nói, vẻ mặt bình tĩnh đi ngang qua cô.
Khán giả trên khắp mọi miền đất nước: "???"
[Hahaha, không ngờ chủ livestream lạnh lùng như vậy lại còn chơi trò chơi nhập vai, kích thích thật đấy.]
[Tôi nói thật nhé, tôi không giả vờ nữa, tôi chính là Hắc Vô Thường, quỷ sai nổi tiếng đây.]
[Haiz, xem ra chuyện mấy chục năm trước không giấu được mọi người rồi, đúng vậy, tôi chính là Mạnh Bà mà mọi người thường nói, mọi người đều đã từng uống canh của tôi nấu.]
[Tôi là con đường Hoàng Tuyền mà chủ livestream giẫm lên.]
[Tôi là dòng sông Vong Xuyên mà chủ livestream nhìn thấy.]
An Như Cố: "..."
Nếu không phải biết dương gian và âm gian không sử dụng cùng một hệ thống, cô thật sự đã tin rồi.
Cô sử dụng một chiếc điện thoại giấy đặc biệt có thể quay được ma.
Nhưng kết nối với mạng của dương gian——
Khán giả trong phòng livestream đều là người dương gian, vì vậy tất cả đều đang nói nhăng nói cuội.
Lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng nức nở và nói chuyện.
Cô quay đầu lại nhìn, thì ra là trên ghế dài trước phòng bệnh, có một người phụ nữ đang khóc, những người bên cạnh đang an ủi cô ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-o-nhan-gian-livestream-doan-menh/chuong-71-4.html.]
"Tiểu Phàm nhất định sẽ được cứu sống, bác sĩ ở Bệnh viện số 3 lợi hại như vậy, cô yên tâm đi."
"Phàm Phàm cát nhân thiên tướng, đừng khóc nữa, không tốt cho sức khỏe."
"Tôi biết, tôi biết." Người phụ nữ vỗ vỗ ngực, cố gắng tự an ủi mình, lẩm bẩm.
"Nhất định sẽ không sao đâu, tôi chưa từng làm chuyện xấu, ông trời nhất định sẽ đối xử tốt với nó."
Cô ấy cảm thấy mình như đang mơ một giấc mơ hoang đường, véo mạnh vào người, cơn đau buốt truyền đến não bộ, nhưng cô ấy vẫn không thể tỉnh lại.
Một ngày tốt lành
Cô ấy tập trung vào sự nghiệp, đến năm ba mươi tuổi mới kết hôn, may mà Phàm Phàm sinh ra rất khỏe mạnh, tiếng khóc rất to, vô cùng hoạt bát.
So với đứa con trai nghịch ngợm của nhà hàng xóm, Phàm Phàm không khóc không nháo, ngoan ngoãn như con gái.
Lúc một tuổi, nó đã biết gọi ba mẹ, biết đi. Lúc hai tuổi, gặp ai cũng cười, rất được mọi người yêu thích. Mỗi khi cô ấy dẫn nó ra ngoài, những đứa trẻ trong khu phố đều thích chơi với nó.
Cô ấy cứ tưởng mình sẽ được nhìn nó dần lớn lên, không ngờ hôm nay cả nhà ra ngoài chơi, nó lại bị xe hơi lao tới tông trúng.
Cô ấy nhìn cơ thể nhỏ bé của nó không ngừng co giật vì đau đớn, trên tay cô ấy dính đầy m.á.u tươi chảy ra từ cánh tay bị gãy của nó, cả người như rơi xuống vực sâu.
Phàm Phàm của cô ấy còn chưa kịp lớn lên, sao thời gian trên người nó lại dừng lại?
Góc quay của điện thoại hướng xuống dưới, khán giả không nhìn thấy người, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của người phụ nữ, ai nấy đều đau lòng không thôi.
[Tôi đã nghĩ đến lúc ông nội tôi mất, lúc đó ông ấy nói với tôi rằng ông ấy muốn ngủ một lát. Tôi đến căng tin bệnh viện mua một suất cơm, quay lại thì thấy ông ấy đã mất rồi.]
[Là một bác sĩ, tôi chỉ có thể nói rằng có quá nhiều hỉ nộ ái ố trong bệnh viện.]
[Hy vọng người trong phòng bệnh bình an vô sự, vượt qua cơn nguy kịch. Trong cái rủi có cái may.]
Nghe thấy lời người phụ nữ nói, An Như Cố thu hồi ánh mắt, bước về phía phòng bệnh.
Thân hình cô như ảo mộng, xuyên qua cánh cửa không chút trở ngại, bước vào trong.
Trên chiếc giường ngoài cùng nằm một cậu bé cắm đầy ống trên người.
Cậu bé đã hôn mê, vẻ mặt vô cùng đau đớn, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
An Như Cố bấm đốt ngón tay tính toán thời gian, ánh mắt lóe lên.
Sắp đến lúc rồi.
Vì vậy, cô nói: "Còn một phút nữa, đứa trẻ này sẽ chết, nhiệm vụ đầu tiên hôm nay của tôi là đưa nó trở về địa phủ."