Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh - Chương 220 (126): Rồng cũng muốn làm động vật được bảo vệ
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:12:43
Lượt xem: 416
Niên Thú Vương tò mò nhìn Nhị Bách Niên: "Sao cậu không sợ pháo hoa, pháo nổ?"
*(Niên thú thứ 200: thực lực siêu mạnh)
Nhị Bách Niên cười hề hề, coi đó là chuyện đương nhiên: "Không phải là để tìm ngài sao."
Sợ thì sợ thật, nhưng vì tìm tộc trưởng, dù núi đao biển lửa cũng phải xông pha.
Niên Thú Vương ngẩn người, cúi đầu nhìn Nhị Bách Niên. Khuôn mặt đối phương hằn lên nét phong sương, nhìn hồi lâu mới dám nhận: "... Cậu là Nhất Bách Cửu Thập Nhị Niên?"
(Niên thú 192)*
Một ngày tốt lành
Nhị Bách Niên gật đầu chắc nịch: "Đúng vậy, sau khi ngài đi, tộc mình lại có thêm mấy đứa nhỏ, chúng ăn còn nhiều hơn cả tôi, làm tôi mệt muốn chết."
Quan niệm gia tộc của Niên thú rất mạnh, ví dụ như việc không ngừng xếp tên theo thứ tự ra đời. Họ cho rằng làm như vậy có thể qua mắt trời cao, để những đứa trẻ mới sinh có được tuổi thọ dài nhất, hơn nữa mỗi thành viên trong tộc đều biết đến sự ra đời của những đứa trẻ, từ đó có thể bảo vệ chúng tốt hơn.
Niên Thú Vương cúi đầu nhìn cơ thể cậu ta, tuy rất to lớn, nhưng nhìn kỹ thì lại gầy trơ xương, trông như bộ xương di động.
Nó nhớ lại chuyện xưa, rưng rưng nước mắt: "Sao lại thế này? Tôi nhớ trước kia cậu là đứa béo nhất mà."
Nhị Bách Niên trước đây được các Niên thú khác cưng chiều, béo tốt khỏe mạnh, sao bây giờ lại trở nên gầy trơ xương thế này?
Nhị Bách Niên nằm sụp bên cạnh nó, thở dài thườn thượt: "Ngày tháng trong tộc ngày càng khó khăn."
Bọn họ bị con người xua đuổi lên núi cao và biển sâu, cộng thêm linh khí trước đây rất thấp, giống như con người thiếu oxy, hoặc là ngủ đông, hoặc là không thể cử động. Mãi đến gần trăm năm nay mới khá hơn một chút.
Hơn nữa, khu vực hoạt động của con người ngày càng rộng, cây cối bị chặt phá, biển bị ô nhiễm, thức ăn ngon ngày càng ít.
Việc cử Niên Thú Vương đến nhân gian học hỏi kinh nghiệm cũng là bất đắc dĩ.
Các thế lực ở biển sâu đan xen phức tạp, gần đây hải quái lại hoành hành, cuộc sống của tộc Niên thú ngày càng khó khăn.
Cách đây không lâu, Nhị Bách Niên, với khứu giác nhạy bén, đã ngửi thấy mùi của tộc trưởng, liền thu dọn đồ đạc, vội vã đến tìm tộc trưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-o-nhan-gian-livestream-doan-menh/chuong-220-126-rong-cung-muon-lam-dong-vat-duoc-bao-ve.html.]
Nhị Bách Niên kể lại tình hình của tộc Niên thú những năm gần đây, khiến Niên Thú Vương vô cùng áy náy.
Nó không học được kinh nghiệm gì để cải thiện cuộc sống của tộc nhân, phụ lòng mong đợi của mọi người!
Nó chỉ có thể áy náy nói: "Nhị Bách Niên, là tôi có lỗi với mọi người, là tôi bất tài."
Tuy nhiên, Nhị Bách Niên lại không hề bận tâm, phẩy phẩy móng vuốt: "Tộc trưởng, lúc ngài đi còn chưa mạnh bằng tôi, yếu như con ch.ó con, có thể sống sót đã là may rồi. Hơn nữa bây giờ ngài sống tốt thế này, năng lực cũng rất mạnh mà."
Niên Thú Vương mặc áo bông ấm áp được may đo cẩn thận, lại còn được mặc gấm vóc, hòa vào dòng người, đứng vị trí trung tâm, chắc chắn sống không tệ.
Cậu ta chuyển sang hỏi với vẻ tò mò: "Đúng rồi, ngài bao nhiêu năm không liên lạc với chúng tôi, tôi cũng không ngửi thấy mùi của ngài, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Trong những năm này, hơi thở của Niên Thú Vương đã hoàn toàn biến mất. So với việc phát đạt rồi không muốn liên lạc với họ, họ càng tin rằng nó đã chết. Nếu không phải bận chăm con, họ còn muốn báo thù cho Niên Thú Vương nữa.
Đối với người nhà, họ tin tưởng vô điều kiện.
Sắc mặt Niên Thú Vương lập tức thay đổi, im lặng hồi lâu không nói, không phải vì sĩ diện, mà chỉ là báo tin vui không báo tin buồn, không muốn để tộc nhân lo lắng.
Người biết chuyện trong lòng cảm thán, Niên thú này còn tưởng tộc trưởng sống tốt, thực tế thì vừa bới rác, vừa luyện tập khắc nghiệt, sợ là còn không bằng bọn họ. Ít nhất họ còn có tự do.
Tiểu Bạch Long bên cạnh đang gặm khoai tây chiên thấy Niên thú không chịu nói, liền lên tiếng: "Cậu nói Linh Niên à, nó sống khá tốt, hiện đang làm việc ở công ty chúng tôi, lương bây giờ không kém tôi bao nhiêu, được hưởng đầy đủ năm loại bảo hiểm và một quỹ nhà ở."
"Ở chỗ khác, người không học hết chín năm giáo dục nghĩa vụ làm sao có được mức lương này?"
Linh Niên là tên của Niên Thú Vương. Sau khi được phong vương, nó đã nhận được danh hiệu đặc biệt này, không tham gia xếp hạng.
Mọi người: "..."
Trương Thiên sư không nhịn được phản bác: "Niên thú là hung thú, đâu phải con người, cần gì phải học chín năm?"
Tiểu Bạch Long lại nghiêm mặt, dùng móng vuốt chỉ vào An Như Cố, nói: "Cô ấy bắt cái gì mà Phật tử đi học, còn muốn kéo tôi theo, nói gì mà không đi học là mù chữ, cậu tìm cô ấy mà nói."
Mọi người: "???"
Chưa kịp để mọi người phản ứng, mắt Nhị Bách Niên sáng rực, xoạt một cái đứng thẳng người, bỏ mặc Niên Thú Vương, như một cơn gió lao đến trước mặt Tiểu Bạch Long.