Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh - Chương 1: Đạo Quan Xuất Vân
Cập nhật lúc: 2024-09-16 09:48:27
Lượt xem: 2,253
Cái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất.
Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước.
Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp.
Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa.
Kí túc xá nữ số 1
An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách.
Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"
Một ngày tốt lành
Theo thông báo của trường, sinh viên tốt nghiệp cần phải dọn dẹp phòng ở, nộp lại thẻ sinh viên và rời khỏi trường trước ngày 20.
Cả phòng kí túc xá của họ đã hoàn thành bài bảo vệ tốt nghiệp, chụp ảnh kỷ yếu và nhận bằng tốt nghiệp, có thể rời trường bất cứ lúc nào. Thế nhưng, vẫn còn khoảng năm, sáu ngày nữa mới đến hạn chót của trường, thông thường, sinh viên tốt nghiệp sẽ ở lại vui chơi cùng bạn bè thêm vài ngày trước khi rời đi.
An Như Cố khẽ lắc đầu, mái tóc đen nhánh như thác nước buông xõa trên vai, giọng nói trong trẻo như tiếng suối chảy róc rách: "Nhà mình có việc gấp, các cậu cứ chơi vui vẻ nhé."
Nghe vậy, Dương Dương và hai người bạn cùng phòng còn lại nhìn nhau, ánh mắt đều lộ vẻ không đồng tình.
Đây là buổi tụ tập cuối cùng của thời đại học, sau này mỗi người một ngả, có thể sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Nếu là người khác không muốn tham gia, họ đã sớm lôi kéo, năn nỉ bằng được.
Thế nhưng, trước khí chất lạnh lùng của An Như Cố, họ không dám vượt quá giới hạn, cũng chẳng dám làm những hành động quá thân mật.
Dù sao, An Như Cố là bông hoa băng nổi tiếng của khoa.
Họ giả vờ lơ đãng quan sát An Như Cố. Cô sở hữu sống mũi cao thẳng, hàng mi dài cong vút. Đôi mắt là điểm thu hút nhất, đen láy và sáng ngời, ánh nhìn linh động ở mọi góc độ. Đôi khi, không cần cô nói gì, đôi mắt ấy đã thay cô bày tỏ tất cả.
Với nhan sắc khuynh thành như vậy, nói cô có thể "ngang nhiên" đi khắp trường cũng không ngoa. Quả thực là như vậy, người theo đuổi An Như Cố chưa bao giờ ngớt.
Thế nhưng, theo quan sát, An Như Cố tính cách lạnh nhạt, luôn xa cách với người khác, chỉ đối xử ôn hòa hơn với những người bạn cùng phòng như họ mà thôi.
Vì vậy, những kẻ si tình kia đành lựa chọn "đánh vào lòng người", ra sức lấy lòng họ. Suốt bốn năm qua, họ nhận được vô số chocolate, hoa tươi và đủ thứ quà cáp khác, bị nhờ vả hẹn An Như Cố ra ngoài không biết bao nhiêu lần.
Thế nhưng, họ không phải người dễ bị mua chuộc bởi chút lợi ích nhỏ nhặt, quan trọng hơn là... họ không muốn vì nhận quà mà khiến An Như Cố khó chịu, nên đều từ chối tất cả.
Những kẻ si tình kia thấy mọi cách đều vô dụng, đành phải bỏ cuộc. Thế là, biệt danh "bông hoa băng" - tuy hơi sến súa nhưng lại vô cùng chính xác - được lan truyền rộng rãi.
Dương Dương lặng lẽ nhìn An Như Cố, ánh mắt lướt trên gương mặt trắng nõn của cô, trong lòng không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.
Nếu tiên nữ thực sự tồn tại, chắc chắn sẽ mang dáng vẻ như An Như Cố.
Không biết kiếp trước mình đã tích được công đức gì mà kiếp này được làm bạn cùng phòng với một đại mỹ nhân như vậy. Mỗi ngày ngắm nhìn dung nhan này, tâm trạng cô cũng tốt hơn hẳn, cảm giác như mình có thể sống lâu thêm vài năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-o-nhan-gian-livestream-doan-menh/chuong-1-dao-quan-xuat-van.html.]
Tuy nhiên, cô cũng hiểu, mọi người sắp tốt nghiệp rồi, sau này mỗi người một phương trời, có lẽ đây là lần cuối cùng họ gặp mặt.
Dù bốn năm chung sống không quá thân thiết, nhưng trong lòng Dương Dương vẫn có chút không nỡ xa An Như Cố.
Sau một hồi im lặng, cô lấy hết can đảm, muốn phá vỡ khoảng cách giữa mình và An Như Cố, chủ động tìm chủ đề nói chuyện:
"Nhà cậu có chuyện gì vậy?"
An Như Cố vẫn tiếp tục sắp xếp đồ đạc, chậm rãi thu dọn những vật dụng thường dùng. Nghe Dương Dương hỏi, động tác của cô khựng lại một chút, rồi mới chậm rãi đáp: "Sư phụ mình mất rồi, mình phải về nhà lo tang lễ cho ông."
"Xin lỗi, chia buồn cùng cậu!"
"Hả?"
"Sư phụ nào?"
Nghe vậy, những người bạn cùng phòng khác đang vểnh tai nghe ngóng cũng đồng loạt quay đầu lại, tò mò hỏi.
Hai từ "sư phụ" này họ đều biết đọc, biết viết, là một từ ngữ phổ biến và đơn giản. Thế nhưng, nó lại mang theo âm hưởng cổ xưa, ít được sử dụng trong thời đại này, khiến người ta cảm thấy xa lạ.
Dương Dương thầm nghĩ, chẳng lẽ "sư phụ" này là giáo sư hướng dẫn An Như Cố? Bởi vì quan hệ rất tốt, nên không gọi là "giáo sư" hay "thầy" mà gọi là "sư phụ"?
Nghĩ đến sư phụ của mình, giọng nói An Như Cố mang theo chút hoài niệm: "Nếu các cậu đã từng đến Đạo Quan Xuất Vân thắp hương thì chắc đã gặp ông ấy rồi. Ông ấy là Quan chủ."
Đạo Quan Xuất Vân? Sư phụ của An Như Cố là đạo sĩ sao?
Dương Dương vô cùng kinh ngạc, nhưng sau đó chợt nhớ tới những cuốn sách cổ về Đạo giáo trong vali của An Như Cố, cô bỗng nhiên hiểu ra.
An Như Cố thường hay đọc sách về Đạo giáo, cô và mọi người đều nghĩ rằng cô là người yêu thích văn hóa Đạo giáo.
Các bạn cùng phòng nhìn nhau, đều kinh ngạc không thôi, hoàn toàn không ngờ An Như Cố lại có một quá khứ như vậy.
Lúc này, một người bạn cùng phòng như nhớ ra điều gì, bỗng nhiên lên tiếng: "Đạo Quan Xuất Vân? Cái tên này nghe quen quen, có phải là Đạo Quan Xuất Vân ở ngoại ô phía Tây Nam Thành không?"
"Đúng vậy." An Như Cố đáp.
Người bạn cùng phòng kia cố gắng lục lại trí nhớ, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Trước đây mình có nghe người ta nhắc đến khi đi chơi ở ngoại ô. Ban đầu mình cũng muốn đến xem thử, nhưng nghe nói nó được xây dựng trên núi, mà mình lại lười leo núi, nên thôi."
Mọi người đều không theo tín ngưỡng tôn giáo, cũng không hiểu biết nhiều về Đạo giáo, nhưng lại rất hứng thú với những điều thần bí, ánh mắt nhìn An Như Cố bất giác có chút thay đổi.
Như thể lần đầu tiên quen biết An Như Cố, Dương Dương phấn khích hỏi: "Vậy đạo sĩ các cậu thường làm gì?"
An Như Cố lắc đầu: "Mình chưa thụ lục, không phải đạo sĩ."
"Ơ? Sư phụ cậu không phải là đạo sĩ sao?"