Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tội Nhân Vô Tội - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-10-17 15:43:26
Lượt xem: 16

4.

 

Bởi vì từ lúc bước vào câu lạc bộ này cô không hề mở miệng nói chuyện, cho nên nhân viên ở đây đều gọi cô là con bé câm.

 

Vấn nạn bắt nạt kẻ yếu thì ở đâu cũng có.

 

An Đồng chưa bao giờ tranh cãi với bọn họ, bằng cấp học vấn của cô đã sớm chỉ còn là mớ giấy vụn, gia thế đáng tự hào cũng sớm không còn tồn tại, đi đến bước đường này cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

 

Cô thường phải làm những công việc bẩn thỉu và mệt mỏi nhất, không ngờ hôm nay chị Trần lại gọi mình lên tầng ba mươi ba. Phải biết rằng tầng ba mươi ba không giống như các tầng khác, chi phí mỗi người tối thiểu phải là ba mươi ba vạn tệ cho nên chỉ dùng để tiếp đãi những vị khách hàng sang trọng nhất, loại lao công cấp bậc như cô đương nhiên là không có tư cách bước lên.

 

Trong lòng An Đồng không hiểu sao lại sinh ra một dự cảm bất an nhưng không dám hỏi nhiều, nếu ngay cả nơi này cũng không chứa chấp, cô thật sự sẽ phải trải qua cảnh màn trời chiếu đất.

 

Đẩy cánh cửa phòng riêng trên tầng ba mươi ba ra, An Đồng bị một luồng không khí sặc mùi rượu và mùi nước hoa gắt mũi đánh úp đột ngột đến không mở nổi mắt.

 

Những người trong phòng lập tức sôi nổi hẳn lên.

 

"Ôi vãi, là cô ta thật kìa!"

 

"Câu chuyện hài hước nhất năm nay: đại tiểu thư của An thị hiện giờ đã sa cơ đến độ phải đi quét dọn ở câu lạc bộ Ánh Trăng!"

 

"Mau tránh ra để tôi chụp thêm mấy tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè WeChat, phải cho mấy người từng theo đuổi cô ta nhìn xem người bọn họ từng tôn sùng bây giờ trông như thế nào!"

 

An Đồng cúi đầu không dám nâng mắt, cô đã đủ hèn mon, tại sao những người này còn chưa chịu buông tha.

 

Một đôi giày da màu đen xuất hiện trong tầm mắt mang theo cảm giác áp bách mãnh liệt, bàn tay cầm cây lau nhà của An Đồng đã bắt đầu run lên không tự chủ được.

 

"Ngẩng đầu lên."

 

Từng là giọng nói quen thuộc nhất hiện giờ lại biến thành tiếng chuông đòi mạng khiến An Đồng sợ hãi lùi về sau mấy bước.

 

Là hắn, Tần Dạ Hoài!

 

So với Giang Đình Viễn, kỳ thật cô càng sợ hãi Tần Dạ Hoài hơn.

 

Bởi vì toàn bộ sự phẫn nộ và oán hận của Giang Đình Viễn đều được thể hiện ra ngoài, cô biết rõ hắn ta hận mình. Thế nhưng Tần Dạ Hoài thì không giống như thế, hắn rất bình tĩnh và tự chủ, bề ngoài hắn giống như mặt biển lặng sóng, lòng dạ bên dưới lại sâu không lường được.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-nhan-vo-toi/chuong-4.html.]

Một khi hắn tức giận thì sẽ là cơn chấn động nghiêng trời lệch đất.

 

An Đồng ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.

 

"Anh Tần."

 

Bên cạnh có người cười lạnh: "Anh Tần? Trước kia không phải cô luôn gọi Dạ Hoài Dạ Hoài rất thân mật đó sao? Mỗi ngày lẽo đẽo theo sau người ta như con chó, bây giờ đã đổi xưng hô rồi à?"

 

Từng là một tình yêu say đắm, sau năm năm tra tấn dày vò đã sớm biến thành sợ hãi và khổ sở.

 

Từng ngang ngược đến mức chỉ hận không thể thông báo cho toàn thế giới biến mình chính là vợ sắp cưới của Tần Dạ Hoài. Hiện giờ cô chỉ ước mình đừng bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa.

 

"Trước kia là tôi không biết trời cao đất dày, bây giờ tôi biết mình sai rồi."

 

Cô sợ sệt cúi đầu bày ra dáng vẻ đáng thương hại.

 

Tần Dạ Hoài nhìn cô một lúc rồi chậm rãi dùng hai ngón tay khinh thường nâng cằm cô lên, mỗi một chữ thốt ra đều mang hàn ý khiến người ta khiếp hãi.

 

"Sợ? Lúc hại c.h.ế.t Tô Nghiên, sao không thấy cô sợ hãi như vậy đi?"

 

Ngón tay hắn lạnh như băng khiến toàn thân An Đồng đều đông cứng, khoảng cách quá gần khiến cô sinh ra một ảo giác rằng, lần này nếu giải thích đàng hoàng có lẽ Tần Dạ Hoài sẽ tin.

 

"Tôi không hại c.h.ế.t Tô Nghiên, vào ngày cô ta gặp chuyện không may tôi không hề gặp cô ta, tôi…"

 

Lời còn chưa nói xong, cằm cô đã bị người ta hung hăng siết chặt, trước mắt là khuôn mặt phóng đại của Tần Dạ Hoài, ánh mắt hắn lóe lên một tia lạnh lùng.

 

Đôi môi mỏng của hắn hơi cong lên, giơ một tay lên chỉ về hướng cửa sổ sát đất tầng ba mươi ba, vô cảm cất giọng: "Được, vậy cô nhảy từ đây xuống đi, tôi lập tức tin lời cô."

 

Cửa sổ ban công tầng ba mươi ba đang mở rộng cho gió lạnh ùa vào, An Đồng ngơ ngác bước đến bên cửa sổ nhìn những chấm xe cộ nhỏ bé dưới chân tòa nhà cao vạn trượng.

 

Nếu nhảy thẳng từ đây xuống chắc chắn sẽ c.h.ế.t không toàn thây.

 

Nếu cô thật sự nhảy xuống, mọi chuyện sẽ kết thúc phải không? Hận ý của Tần Dạ Hoài có thể dừng lại tại đây và tin rằng cô trong sạch?

 

An Đồng không biết, cô chỉ cảm thấy cứ sống lay lắt như thế này quá mệt mỏi.

 

Cô chầm chậm đi từng bước đến bên cạnh cửa sổ, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Loading...