Tội Nhân Vô Tội - Chương 37
Cập nhật lúc: 2024-10-17 22:22:44
Lượt xem: 47
37.
Ánh mắt Trần Cảnh Diệu chưa từng rời khỏi khuôn mặt An Đồng. Chứng kiến vẻ dào dạt đắc ý kia anh cũng vô thức vui lây, khóe miệng khẽ cong lên một cái.
Triệu Thiên Thành và Giang Đình Viễn không khỏi kinh ngạc trước thái độ chuyển biến của An Đồng trong mấy ngày này.
"An Đồng, chuyện gì xảy ra với cô à? Trước đây không phải cô rất thích Tần Dạ Hoài sao? Hiện giờ lại nhìn anh ta như kẻ thù thế?" Triệu Thiên Thành ngạc nhiên hỏi.
Giang Đình Viễn cũng tiến lên cười nói: "An Đồng, mấy ngày không gặp, tôi phải nhìn cậu bằng ánh mắt khác xưa rồi."
Hắn ta liếc nhìn Trần Cảnh Diệu rồi nói: "Vị này… không định tự giới thiệu một chút sao?"
Triệu Thiên Thành chủ động ra mặt làm cầu nối xã giao, cất tiếng giới thiệu: "Vị này là Trần Cảnh Diệu, người nhà họ Trần ở Hải Thị, hai nhà chúng tôi có quan hệ hợp tác làm ăn."
Nghe đến cái tên Trần thị vang danh, trong mắt Giang Đình Viễn hiện lên một tia kinh ngạc, hắn ta lập tức vươn tay phải: "Chào anh Trần, tôi là Giang Đình Viễn."
Trần Cảnh Diệu cũng lịch sự nắm tay Giang Đình Viễn đáp lễ, bình thản nói: "Chào anh."
Xã giao đơn giản xong Giang Đình Viễn lập tức đụng vào cánh tay An Đồng hỏi: "Khá thật đấy, hai người gặp nhau từ khi nào?"
Hiện tại hắn ta rốt cuộc đã chắc chắn đối tượng mà lần trước An Đồng nhắc tới chính là Trần Cảnh Diệu. Từ lúc bắt đầu nhìn thấy anh, ánh mắt An Đồng luôn tỏa sáng lấp lánh, ánh mắt này đã từng chỉ xuất hiện mỗi khi cô nhìn Tần Dạ Hoài.
Câu hỏi của Giang Đình Viễn đồng thời cũng là nghi vấn trong lòng Triệu Thiên Thành và Trần Cảnh Diệu, bọn họ cũng không hiểu tại sao An Đồng lại xử sự khác thường như vậy.
An Đồng chỉ lắc đầu nhẹ nhàng nói: "Trước đây không quen biết, nhưng tôi vừa gặp đã yêu anh ấy rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-nhan-vo-toi/chuong-37.html.]
Hai người ngoài cuộc Giang Đình Viễn và Triệu Thiên Thành lập tức vỗ tay hoan hô rất khoa trương ầm ĩ, chỉ có Trần Cảnh Diệu là lộ ra thần sắc không tin nổi. Không hiểu sao nghe được những lời này của An Đồng lại khiến anh rất thích thú.
Anh cảm thấy người con gái trước mặt mình hẳn là một yêu tinh biết hạ bùa chú, chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà đã làm anh phải đưa ra nhiều hành động ngoại lệ đến đáng kinh ngạc.
Mà giờ phút này cô lại dùng đôi mắt lấp lánh như sao nói rằng, bản thân vừa gặp anh đã yêu thích.
Ai có thể từ chối cho được?
Đột nhiên Trần Cảnh Diệu nhớ ra, vừa rồi Triệu Thiên Thành đã nói với anh rằng An Đồng từng đeo bám theo đuổi Tần Dạ Hoài rất nhiều năm. Thái độ đầy thù địch của Tần Dạ Hoài vừa nãy làm Trần Cảnh Diệu không khỏi buồn cười, xem ra người đàn ông kia không phải hoàn toàn không có ý gì với An Đồng đâu.
Chỉ tiếc là quá muộn rồi, An Đồng hiển nhiên đã quyết tâm bỏ tối theo sáng.
Trần Cảnh Diệu là người thông minh, cho nên ngay khi An Đồng vừa nhắc đến câu vừa gặp đã yêu, anh đã nhận ra mình cũng động lòng trước người đẹp mất rồi.
Người con gái trước mặt anh xinh đẹp lộng lẫy, táo bạo tài giỏi, dường như đối phương sinh ra là để trở thành bạn đời anh vậy.
Anh có thể nghe thấy rõ ràng tiếng trái tim mình đang đập mạnh mẽ.
Nam nữ trưởng thành chỉ cần một ánh mắt cũng đủ hiểu được thâm ý của đối phương, thế nên Trần Cảnh Diệu cũng rất tự nhiên hào phóng trả lời An Đồng: "Nếu đã như vậy, tôi có được vinh hạnh mời cô An cùng đi ăn tối không?"
An Đồng hạnh phúc gật đầu.
Cô quay trở lại phòng nghỉ thay một bộ váy trắng mặc thường ngày. Vừa bước ra khỏi cửa nhà hát, chiếc Rolls-Royce của Trần Cảnh Diệu đã chờ cô trước cửa từ bao giờ.
Triệu Thiên Thành và Giang Đình Viễn thức thời đi về trước, để lại không gian riêng tư cho hai người bọn họ.
An Đồng ngồi trên ghế phó lái, tự đeo dây an toàn cho mình rồi lập tức hỏi: "Cảnh Diệu, em có thể gọi anh như vậy được không?"