Tội Nhân Vô Tội - Chương 30
Cập nhật lúc: 2024-10-17 22:18:07
Lượt xem: 23
30.
An Đồng thản nhiên dời ánh mắt nhìn ra phía sau, liếc một cái lập tức trông thấy Trần Cảnh Diệu ngồi ở vị trí chính giữa hàng ghế thứ ba.
Không rõ vì sao trong thời khắc nhìn thấy Trần Cảnh Diệu, An Đồng cảm thấy hốc mắt mình chợt nhức nhối.
Trần Cảnh Diệu hai mươi ba tuổi không có vẻ kiêu ngạo tự cao như anh năm hai mươi tám tuổi, nhưng vẻ lạnh lùng xa cách thì vẫn y hệt kiếp trước, ánh mắt anh nhìn cô dường như có thêm chút tìm tòi suy nghĩ.
An Đồng đoán, lúc này có lẽ anh đang nghĩ thầm cô gái trước mắt mình thật sự đặc biệt như mọi người tâng bốc sao?
Nghĩ đến đây, An Đồng vô thức lộ ra một nụ cười ôn hòa.
Toàn bộ Hoa Thành đều biết An đại tiểu thư mắt cao hơn đầu, rất kiêu căng tùy hứng, ngoại trừ Tần Dạ Hoài, có rất ít người được chiêm ngưỡng nụ cười của cô. Từng có người liều lĩnh lấy ngàn vàng đổi lấy nụ cười mỹ nhân, nhưng đều bị cô khước từ mắng mỏ.
Nhưng hôm nay bọn họ chưa hề làm gì mà cô đã nở nụ cười? Nụ cười kia còn rất ôn hòa thoải mái, thậm chí trong ánh mắt còn lóe lên một tia lấp lánh.
Khán giả dưới đài không khỏi chấn động.
Thế nhưng chỉ mình An Đồng mới biết được, nụ cười này cô chỉ dành tặng riêng cho Trần Cảnh Diệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-nhan-vo-toi/chuong-30.html.]
Tốt quá, anh ấy đến rồi.
Đời này bọn họ dùng dáng vẻ tốt nhất của mình để gặp gỡ đối phương sớm năm năm, không còn bị thứ gì ngăn cách nữa, thế nên lần này cả hai tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ nhau.
Người dẫn Trần Cảnh Diệu đến xem buổi hòa nhạc của An Đồng là con trai nhà họ Triệu, Triệu Thiên Thành. Bởi vì hai nhà Trần Triệu có hợp tác kinh doanh buôn bán với nhau, qua lại lâu ngày Triệu Thiên Thành và Trần Cảnh Diệu cũng dần trở nên thân thiết.
Đây là lần đầu tiên Trần Cảnh Diệu đến Hoa Thành chơi, Triệu Thiên Thành thân làm chủ nhà đương nhiên phải đứng ra nhận vai trò hướng dẫn viên du lịch. Mấy ngày sau đó tình cờ có buổi biểu diễn âm nhạc của An Đồng, anh ta vội nhờ người mua vé rồi dẫn Trần Cảnh Diệu đi xem.
Ban đầu anh ta mời mọc nửa ngày Trần Cảnh Diệu cũng không có ý định đi xem, giống như anh từng giải thích, anh không hề có nửa phần hứng thú với những địa điểm đầy hơi thở nghệ thuật như thế này. Thế nhưng Triệu Thiên Thành thật sự quá muốn đi, nếu Trần Cảnh Diệu không đi, anh ta đi một mình thì quá xấu hổ, thế là gần như phải dùng hết vốn từ hoa mỹ mình biết để tâng bốc tài năng của An Đồng, cuối cùng thành công khiến Trần Cảnh Diệu tò mò đi xem thử một lần.
Cuối cùng không ai rõ Trần Cảnh Diệu đồng ý đi xem hòa nhạc là vì bị những lời khen ngợi phô trương kia đả động hay do cảm thấy thương tình trước thái độ ra sức cố gắng của Triệu Thiên Thành.
Mặc dù tính tình kiêu ngạo khiến danh tiếng của An Đồng không tốt lắm, nhưng chuyện cô là đệ nhất mỹ nhân của Hoa Thành đã là một sự thật không ai được phép nghi ngờ.
Vì thế Triệu Thiên Thành chứng kiến mỹ nhân mỉm cười một cái liền vội vàng quay sang hỏi Trần Cảnh Diệu: "Cảnh Diệu, anh có cảm thấy nụ cười của cô An vừa rồi là hướng về phía anh không?"
Trần Cảnh Diệu đáp lại anh ta một ánh mắt như nhìn đồ ngốc, Triệu Thiên Thành tự biên tự diễn không thấy thú vị đành phải ngậm miệng vào.
Thế nhưng Trần Cảnh Diệu không thể không thừa nhận, quả thật An Đồng đã khiến lòng anh nổi gợn sóng.
Cô gái trẻ trong chiếc váy trắng lộng lẫy đích xác là mỹ nhân hiếm có trên đời, nụ cười lấp lánh rạng rỡ kia không biết có nên gọi là danh xứng với thực hay không.