Tội Nhân Vô Tội - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-17 15:43:08
Lượt xem: 17
Thấy Tần Dạ Hoài rời đi, Giang Đình Viễn ngồi lên một chiếc xe khác. Hai chiếc xe đã biến mất khỏi con đường trắng xóa mà An Đồng vẫn còn cố chấp bò lên từng bậc thang hướng lên chùa.
"Là tôi hại c.h.ế.t Tô Nghiên, tôi có tội."
Đến khi nhẩm xong câu cuối cùng này, rốt cuộc An Đồng mới lăn từ trên bậc thang xuống dưới. Tuyết rơi rất dày, cô ngã xuống nền tuyết, vùng trán bị rách da chảy rất nhiều máu, toàn thân bị đông lạnh cứng đờ dù muốn cũng không thể động đậy nổi.
Cô cứ nằm yên như vậy ngẩn người nhìn bầu trời trên đầu, nghĩ thầm nếu cứ như vậy c.h.ế.t luôn ở chỗ này hình như cũng không phải chuyện gì quá tệ.
Từng bông tuyết rơi lả tả xuống mặt nhưng cô không còn cảm thấy lạnh nữa, thế nhưng trong đầu đột nhiên hiện lên hình bóng em gái khiến cô phải đột ngột ngồi bật dậy.
Cô không thể chết, cô còn có đứa em gái, nếu cô cũng c.h.ế.t thì em gái sẽ thật sự trở thành trẻ mồ côi. Nghĩ đến đây, cô gian nan đứng lên, tìm một nhánh cây ven đường lảo đảo lê từng bước trở về.
Không biết đã đi bao lâu, rốt cuộc cô cũng nhìn thấy ánh đèn thành phố ở phía xa.
An Đồng vui mừng đến suýt khóc, nhưng rồi giây tiếp theo cô lại im bặt, trở lại Hoa Thành rồi sao nữa, tiếp theo cô nên làm gì? Cô không có người thân bạn bè nào cả, đến cả một chỗ trú chân cũng không có.
Một tấm bảng tuyển dụng thật to treo trước cửa một hộp đêm ở cách đó không xa, hàng chữ trên tấm bảng nhất thời hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của cô vào đó: Câu lạc bộ Ánh Trăng thông báo tuyển dụng nhân viên phục vụ và nhân viên vệ sinh, mức lương ưu đãi.
Đối với một người có tiền án vừa ra tù giống như cô, chắc chắn là không có công ty nào dám tuyển, huống chi cổ họng cô đã hỏng hoàn toàn, dù có muốn làm nhân viên phục vụ cũng không đủ tiêu chuẩn.
An Đồng nâng bàn tay bị nắm đến trắng bệch lên đẩy mạnh cánh cửa câu lạc bộ tên Ánh Trăng kia ra, những người bên trong thấy cô xuất hiện thì không khỏi vô thức nhướn mày. Dáng vẻ cô lúc này rất chật vật bẩn thỉu như vừa chui ra từ bãi rác, vết thương trên trán còn đang rỉ m.á.u khiến người ta thấy phát ghê.
Không chờ cô lên tiếng, đã có bảo vệ từ đâu chạy tới muốn đuổi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-nhan-vo-toi/chuong-3.html.]
"Mau cút đi! Đây là nơi để loại ăn mày như cô vào sao? Đừng đứng đó nữa kẻo bẩn sàn nhà!"
Nếu là An Đồng của trước kia, giờ phút này có lẽ đã sớm nổi giận cãi vã ầm ĩ một trận với bảo vệ.
Năm năm trước An Đồng phong tư trác tuyệt, là vị hôn thê của Tần Dạ Hoài, là nghệ sĩ âm nhạc ngàn vàng khó cầu một bài hát, là đóa hoa hồng kiêu hãnh nhất của toàn bộ Hoa Thành.
Thế nhưng hôm nay cô chỉ còn là một kẻ tàn phế từng ngồi tù, tay bị gãy, mặt bị hủy, không một xu dính túi lại còn không bằng cả tên ăn mày.
Mặc dù lời lẽ của bảo vệ rất khinh người nhưng cô cũng chỉ có thể thể cúi đầu giải thích: "Xin lỗi, tôi không phải ăn mày, tôi thấy ở đây đăng thông báo tuyển nhân viên vệ sinh cho nên muốn đến thử một lần."
Mọi người xung quanh cười nhạo thành tiếng, trông cô cùng lắm chỉ khoảng hai mươi lăm tuổi mà đã phải đi làm công việc lao công? Lần đầu tiên bọn họ mới gặp phải một cô gái trẻ không có chí hướng đến mức này.
"Làm nhân viên vệ sinh cũng không được, với cái bộ dạng ốm yếu này của cô lỡ như có ngày c.h.ế.t trong câu lạc bộ chúng tôi thì sao, xui xẻo!"
Cô vội vàng lau đi vết m.á.u trên mặt, luôn miệng cam đoan: "Sức khỏe của tôi tốt lắm, công việc gì cũng có thể làm được, trước mắt tôi không cần tiền lương, chỉ cần có chỗ ăn chỗ ngủ là đủ. Các anh thấy tôi làm tốt rồi thì trả lương sau cũng được mà?"
Người nọ thấy cô nài nỉ như vậy, lại còn chủ động đề nghị thử việc không cần lương, nghĩ đi nghĩ lại cũng không thiệt gì bèn đồng ý giữ cô lại.
An Đồng thở phào nhẹ nhõm một hơi, ở lại nơi này ít ra còn có chỗ ăn chỗ ngủ, cũng không cần lo lắng sẽ chạm mặt Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn.
An Đồng rất cố gắng ra sức làm việc.
Sau khi quét tước sạch sẽ một buồng WC xong, cô kéo thùng dụng cụ định trở về thì bị người ta gọi giật lại.
"Ê, nhỏ câm kia, chị Trần gọi cô đến phòng Hoàng Triều trên tầng bao mươi ba đấy."