Tội Nhân Vô Tội - Chương 27
Cập nhật lúc: 2024-10-17 22:15:56
Lượt xem: 27
27.
Tuy là đầm dài nhưng chiếc váy này có một đường xẻ cao ở phía chân phải mở rộng lên đến đầu gối, chỉ cần An Đồng bước đi, cẳng chân dài thẳng ưu việt của cô sẽ được hiển lộ hoàn toàn.
Nhưng so với đôi chân, An Đồng vẫn luôn tự hào về đôi bờ vai và chiếc cổ xinh đẹp của mình hơn, thế nên cô cố ý chọn bộ váy hở vai để khoe trọn vùng xương quai xanh đẹp đẽ của mình.
Sau khi mặc thử bộ lễ phục lên người, chính bản thân An Đồng cũng phải kinh ngạc, thiết kế cạp váy cao làm nổi bật tỉ lệ cơ thể tuyệt vời của cô, chiếc váy này như được sinh ra để cho một mình cô mặc vậy. Hơn nữa làn da cô còn trắng ngần, kết hợp với màu vải trắng sữa trông càng quyến rũ động lòng người hơn.
An Đồng đứng trước tấm gương toàn thân nhìn ngắm chính mình, hào hứng hỏi: "Tôi lấy chiếc này, mau gói lại cho tôi đi."
Nhân viên bán hàng đáp ứng rồi rời đi.
Trong lúc chờ đợi người ta gói bộ lễ phục lại cho mình, An Đồng không khỏi nhớ đến chiếc váy màu trắng mà bản thân dự định mặc đi biểu diễn hòa nhạc, càng nghĩ càng cảm thấy nó quá tầm thường. Nếu không phải vóc dáng cô trời sinh đã đẹp, chiếc váy kia rất có thể đã gây ra tai nạn nghề nghiệp trên sân khấu mất rồi.
An đại tiểu thư xưa nay rất có mắt thẩm mỹ, đây là điều mà toàn bộ Hoa Thành đều biết, cho nên theo lý mà nói sẽ không một cửa hàng trang phục nào lại đi gửi một bộ váy tầm thường như vậy đến nhà cho cô.
Vậy tại sao lúc đó cô lại chọn chiếc váy kia nhỉ?
An Đồng suy nghĩ cả buổi, lúc này mới chợt nhớ ra bộ váy kia là do Tô Nghiên tặng cho.
Kiếp trước quan hệ cá nhân của cô và Tô Nghiên rất tốt, cho nên sau khi được cô ta tặng chiếc váy, cô đã lập tức đáp ứng sẽ mặc nó đến buổi biểu diễn hòa nhạc sắp tới.
Bây giờ ngẫm lại, bộ váy kia vừa quá rộng vừa trông rất rẻ tiền, nếu không phải vì muốn Tô Nghiên vui vẻ, An Đồng tuyệt đối sẽ không bao giờ mặc nó lên người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-nhan-vo-toi/chuong-27.html.]
Nghĩ đến đây An Đồng không khỏi cười lạnh một tiếng, cảm thấy kiếp trước bản thân đúng là quá ngây thơ ngu ngốc. Rõ ràng Tô Nghiên không hề muốn chuyện tốt đẹp nào xảy ra với cô, vậy mà cô vẫn đối xử tử tế với cô ả như một đứa ngốc rồi bị lừa gạt xoay vòng vòng, không hề biết đối phương chỉ xem mình là bàn đạp để leo vào cửa nhà giàu.
Đúng lúc này, sau lưng cô chợt vang lên một giọng nói quen thuộc: "An Đồng? Sao chị lại ở đây?"
An Đồng sửng sốt xoay người.
Cặp nam nữ sóng vai đứng chỉ cách cô có vài bước chân, đúng là đúng là Giang Đình Viễn và Tô Nghiên!
Lần này gặp lại, An Đồng không còn là một linh hồn lang thang nữa, đối diện cô lúc này là Giang Đình Viễn và Tô Nghiên bằng xương bằng thịt.
An Đồng nắm chặt nắm tay, cơ mặt lập tức thả lỏng.
Giang Đình Viễn thấy cô thì có chút kinh ngạc, hắn ta lập tức lại gần hỏi: "An Đồng, là cậu thật à? Tôi tưởng mình nhìn nhầm chứ, theo lý mà nói không phải lúc này cậu còn trốn ở nhà lấy nước mắt rửa mặt sao?"
Giang Đình Viễn xuất hiện trước mặt An Đồng sau này hơn phân nửa là trong trạng thái giận dữ hoặc la lối bắt cô trả mạng cho Tô Nghiên, bởi vậy chứng kiến hắn ta vẫn nói chuyện vui vẻ với mình làm An Đồng sinh ra cảm giác hoảng hốt.
Cô đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, nghi hoặc hỏi: "Tại sao tôi phải trốn ở nhà lấy nước mắt rửa mặt?"
Giang Đình Viễn chưa kịp đáp, Tô Nghiên ở bên cạnh đã chen vào trước: "Chị An Đồng, chị đừng trách Đình Viễn, anh ấy chỉ đang quan tâm đến chị thôi. Anh ấy sợ chị hủy hôn với anh Dạ Hoài quá đau khổ cho nên mới nói như vậy đấy."
An Đồng nghẹn họng.
Kiểu nói chuyện sặc mùi trà xanh của Tô Nghiên bỗng gợi lại cho An Đồng về rất nhiều hồi ức không vui.