Tội Nhân Vô Tội - Chương 26
Cập nhật lúc: 2024-10-17 22:15:22
Lượt xem: 21
26.
An Đồng cố ý chèn thêm vài cái icon mặt cười và dấu lượn sóng để biểu đạt tâm trạng vui vẻ của mình ngay lúc này.
Chẳng bao lâu sau, vòng bạn bè của cô cũng thu hút được rất nhiều lượt like và bình luận, mà bình luận gây chú ý nhất lại là của Giang Đình Viễn.
Lúc này hai người chưa trở mặt với nhau, Giang Đình Viễn vẫn là bạn thân nhất của cô trên danh nghĩa, hắn ta dùng giọng điệu cợt nhả thường ngày mà nói: "An đại tiểu thư đừng ngoài miệng nói vui nhưng thật ra là trốn ở nhà lén lau nước mắt đấy nhé?"
Ngữ khí thân thiết đã lâu không thấy làm An Đồng ngẩn cả người.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không trả lời lại.
Thời gian trôi qua quá lâu, An Đồng đã quên mất mối quan hệ tốt đẹp giữa mình và Giang Đình Viễn kết thúc từ bao giờ, ấn tượng của cô về hắn ta giờ phút này chỉ còn lại hình ảnh hắn giận dữ bóp cổ mình, cùng với mối thù đá c.h.ế.t An Minh Nguyệt.
An Đồng không khỏi siết chặt nắm tay.
Nếu không có cơ hội sống lại thêm một lần, cô sẽ không thể tưởng tượng nổi người bạn thanh mai trúc mã cùng mình lớn lên lại phản bội mình kinh khủng đến vậy.
An Đồng vốn cho rằng Giang Đình Viễn sẽ mãi mãi đứng về phía mình, chẳng ngờ rằng hắn ta lại là người đầu tiên tự tay đẩy cô xuống vực sâu địa ngục.
Cô vô thức rùng mình một cái, lập tức ném điện thoại lên giường như ném củ khoai lang nóng bỏng tay rồi tiến vào phòng thay quần áo.
An Đồng cảm thấy mình nên tìm chuyện khác để làm hòng phân tán lực chú ý, nếu không cẩn thận có khi sẽ bị thù hận nuốt chửng mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-nhan-vo-toi/chuong-26.html.]
Nhớ lại kết cục ở kiếp trước Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn đều phải vào tù ra tội, An Đồng không khỏi thở dài một tiếng.
Mối thù hận đó cứ để Trần Cảnh Diệu báo thay cho cô đi.
Hận thù nên bỏ lại phía sau, còn ở kiếp này An Đồng không muốn dây dưa rắc rối với hai tên đàn ông kia nữa, chỉ nghĩ đến họ thôi cũng đủ khiến cô thấy ghê sợ.
An Đồng bước đến trước một chiếc tủ chuyên cất giữ váy dạ hội, bên trong bảo quản rất nhiều bộ lễ phục trang trọng đa dạng theo từng mùa. Mỗi một mùa mới các nhãn hiệu xa xỉ đều gửi quần áo theo đúng số đo đến biệt thự nhà họ An cho An Đồng, thế nhưng hôm nay cô đứng trước tủ quần áo bắt mắt vẫn cảm thấy chúng hơi nhàm chán.
Cô nhớ Trần Cảnh Diệu từng nói, năm ấy ở buổi hòa nhạc anh nhìn thấy An Đồng mặc một bộ váy dạ hội màu trắng.
Chẳng lẽ Trần Cảnh Diệu thích ngắm cô mặc váy trắng?
An Đồng nhìn về phía bộ lễ phục màu trắng của mình, mơ hồ nhớ đúng là mình đã mặc chiếc váy đầm dài tay này trong buổi hòa nhạc ở kiếp trước. Hiện giờ nhìn lại lần thứ hai, cô cảm thấy nó không hề hoàn hảo chút nào, bởi vì trên bề mặt váy không trang trí gì cả, rất lịch sự nhưng hoàn toàn không có điểm nhấn.
Xuất hiện trước mặt Trần Cảnh Diệu, cô càng phải trở nên hoàn hảo mới được.
Thế là An Đồng lập tức xuống tầng hầm lái xe đến cửa hàng thời trang dạ hội lớn nhất Hoa Thành. Cô là khách VIP của cửa hàng này, vì vậy nhân viên lễ tân vừa thấy bóng cô xuất hiện ngoài cửa đã nở nụ cười tươi hoan nghênh cô bước vào.
"Chào cô An, hôm nay cô muốn chọn lễ phục loại nào ạ?"
An Đồng không biết về gu thẩm mỹ của Trần Cảnh Diệu, sợ mình hấp tấp thay đổi phong cách lại thành ra phản tác dụng, thế nên cô dự tính vẫn mặc váy dạ hội màu trắng, như vậy vừa vặn tạo hiệu ứng đối lập với cây đàn dương cầm màu đen trên sân khấu.
Sau nhiều giờ lựa chọn ở khu vực lễ phục trắng, cuối cùng An Đồng cũng chọn được một chiếc váy đầm trắng vừa ý mình.